×
×

Đêm đưa tang ra đồng vội vàng cho kịp giờ đẹp, quan tài đang đi thì đổ nhào dưới mưa, bên trong l;ộ ra một bí mật bị ch;/ôn giấ:u

Trời bắt đầu đổ mưa từ lúc 1 giờ sáng. Cơn mưa không lớn, nhưng dai dẳng, lạnh buốt – đủ khiến ai nấy trong đoàn đưa tang ông Phúc phải co ro rảo bước.

Gia đình làm tang lễ gấp trong đêm vì thầy bảo “giờ đẹp chỉ còn trước bình minh”. Ông Phúc – gia chủ giàu có và nghiêm khắc nhất xóm – vừa mất ở tuổi 73 sau một cơn đột quỵ bất ngờ. Nhà ông vốn kín tiếng, nghiêm nề, nghi thức gì cũng làm chỉn chu, không để ai dị nghị.

Vậy nên khi xe tang không khởi động được, cả nhà không chờ nữa, quyết khiêng bộ quan tài gỗ nặng trịch đi bộ gần cây số ra nghĩa trang.

Gió mỗi lúc một lớn. Trời như giục.


2h40 sáng.

Khi đến khúc cua sát cánh đồng ven sông, đúng lúc chiếc đèn pin duy nhất bị gió tạt tắt ngúm – một tiếng “RẦM” chấn động vang lên.

Chiếc quan tài trượt khỏi vai người khiêng, đổ nhào xuống ruộng lầy, nắp bung ra một nửa.

“Nhanh, nhanh dựng lên! Không lành đâu!” – Ai đó hét lên.

Cả đám vội vã lao vào, định kéo lên nắp lại. Nhưng khi ánh đèn pin vụt sáng trở lại, tất cả chết đứng.


BÊN TRONG QUAN TÀI, NGOÀI THI THỂ ÔNG PHÚC… CÒN MỘT THỨ KHÁC.

một chiếc hộp gỗ dài gần bằng nửa người, được bọc kín bằng vải lụa cũ kỹ, dính đầy bụi mốc. Và khi chiếc hộp rơi văng ra khỏi quan tài, vải rách toạc – để lộ bên trong là… một bộ hồ sơ dày và một chiếc áo dài phụ nữ bạc màu.

Bà Mai – người con dâu thứ ba – đứng gần đó bỗng lắp bắp:

“Cái… cái áo này… giống hệt của cô Sáu… người giúp việc cũ nhà này…”

Một luồng không khí nặng trĩu lan ra giữa cơn mưa.


CÔ SÁU – NGƯỜI GIÚP VIỆC GIA ĐÌNH – ĐÃ “BIẾN MẤT” 20 NĂM TRƯỚC.

Khi ấy chỉ có tin đồn: “Bỏ trốn”, “ăn cắp”, “bị chồng đánh bỏ đi”… nhưng không ai thực sự biết cô đi đâu. Người duy nhất luôn né tránh chuyện này chính là ông Phúc.

Và giờ đây, bộ hồ sơ trong hộp là giấy khai sinh, ảnh siêu âm, và thư tay của chính cô Sáu – gửi cho đứa con chưa từng chào đời. Lá thư tố cáo việc cô mang thai với ông Phúc, nhưng khi bị phát hiện, đã bị gia đình ép rời khỏi quê, không để lại dấu vết.

Có cả giấy cam kết chu cấp hàng tháng… và một đơn xin nhận lại con chưa từng được gửi đi.


CẢ NHÀ CHẾT LẶNG.

Chiếc quan tài không chỉ chôn xác một người cha – mà còn chôn cả một phần tội lỗi, một ký ức bị xé nát và giấu kín 20 năm.

Ông Phúc, người cả đời nói không với sai trái, người được làng kính trọng vì chính trực – lại tự mình gói ghém bí mật này đem theo vào lòng đất.


KẾT CỤC

Tang lễ tiếp tục – nhưng với ánh mắt nặng nề và những cái nhìn lặng lẽ giữa các thành viên gia đình. Sau ngày chôn cất, người ta thấy con trai trưởng tìm đến trại trẻ mồ côi trong vùng, hỏi thăm danh sách cũ – rồi mất hút mấy ngày.

Không ai biết anh đi đâu. Chỉ nghe nói, có một căn phòng trong nhà ông Phúc được khóa lại – để dành. Với một bức ảnh cũ, một chiếc áo dài bạc màu, và một tấm biển nhỏ khắc tên: “Con chưa từng được nhận mặt.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News