Tôi là con gái. Trong mắt mẹ ruột – chỉ là “gánh nặng biết đi”.
Năm tôi 16 tuổi, em trai cùng mẹ khác cha bị bệnh tim bẩm sinh, cần mổ gấp, chi phí hơn 300 triệu. Gia đình nghèo rớt mồng tơi. Mẹ quỳ lạy khắp làng không ai cho mượn. Rồi một ngày, bà nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, nói:
“Chỉ là đi lấy chồng Trung Quốc, họ giàu, sính lễ 500 triệu, con chịu khó một chút… Cứu em, được không?”
Tôi gào khóc, van xin, nhưng bà vẫn ký giấy. Người đàn ông lạ mặt dắt tôi lên xe – một chiều đi, không hẹn ngày về.
Tôi bị bán.
Không phải lấy chồng, mà làm vợ của ba người đàn ông cùng lúc trong một vùng núi heo hút bên kia biên giới.
10 năm, tôi trải qua địa ngục trần gian. Trốn, bị bắt lại. Bị đánh. Bị xiềng xích. Mỗi đêm ngủ là một lần cầu chết.
Rồi một ngày, tôi gặp được một tổ chức giải cứu phụ nữ Việt. Tôi may mắn được cứu. Từ địa ngục trở về, tôi tự hứa:
“Tôi sẽ không sống để trả thù, mà sống để người khác phải cúi đầu.”
10 NĂM SAU – TÔI TRỞ VỀ LÀNG.
Mẹ tôi giờ nằm trên giường bệnh, ung thư giai đoạn cuối. Nhà vẫn nghèo, thằng em trai thì đã lớn, nghiện cờ bạc, tù ra tù vào.
Họ hàng, xóm giềng thấy tôi như thấy ma. Có người tránh mặt. Có người lén chụp hình gửi cho mẹ.
Tôi không nói một lời. Không mắng. Không oán. Không đụng vào căn nhà cũ. Chỉ ở nhà nghỉ, đi lại trong làng như một người lạ.
Rồi một ngày, cả làng chấn động.
Tôi đứng trước UBND xã, cầm bản giấy chứng nhận thành lập “Quỹ Hồi Sinh” – một tổ chức chuyên giải cứu và bảo trợ những cô gái bị bán sang Trung Quốc.
Tôi đã bán hết số tiền đền bù từ Trung Quốc, cộng với tài sản gây dựng khi ở nước ngoài sau giải cứu, để xây nhà trú ẩn, lớp học nghề miễn phí, và chu cấp cho các bé gái có nguy cơ bị bán.
Không ai dám ngẩng đầu.
Những kẻ từng xì xào “đáng đời”, “mẹ nó bán nó cũng phải thôi”, giờ cúi gằm.
Mẹ tôi cũng được đưa vào viện điều trị bằng số tiền tôi quyên góp. Không một lời trách móc.
Tôi chỉ nói một câu:
“Tôi tha thứ… nhưng không quên.”
Vì đôi khi, cách trả thù sâu cay nhất… là sống một cuộc đời khiến những kẻ phản bội mình phải sống trong hổ thẹn.