Tôi làm nghề xây dựng – chính xác hơn là thợ hồ, tự tay đứng công, chỉ huy thầu phụ từ năm 22 tuổi. Lăn lộn đủ công trình lớn nhỏ, có khi đổ móng xong là đêm nằm ngủ luôn dưới tấm bạt. Nhưng tôi chưa bao giờ tự ti, vì đồng tiền tôi kiếm được là sạch và thẳng.
Yêu được Mai – cô gái thành phố, là một may mắn với tôi. Cô ấy không chê tôi nghèo, không chê áo tôi bụi xi măng, chỉ cần tôi chăm chỉ và thật lòng. Nhưng người đời không nghĩ vậy.
Ngày biết chuyện cưới xin, mẹ Mai lạnh băng nói một câu:
“Thợ hồ thì chỉ nên xây nhà cho con tao, chứ đừng mơ bước vào nhà này làm rể.”
Tôi bị gạch tên khỏi thiệp cưới. Đám hỏi tổ chức âm thầm, cũng không mời họ hàng bên tôi. Cô ấy khóc, nhưng không lay được mẹ. Còn tôi – tôi chỉ im lặng.
Đến hôm rước dâu, cả họ nhà gái đang đứng chụp ảnh trước cổng, thì 5 chiếc xe sang đồng loạt dừng lại. Tôi bước xuống trong bộ vest xám may đo 20 triệu, đi giày Ý bóng loáng, tay cầm chìa khóa xe, bước đến trước mẹ vợ.
“Chào bác. Cháu đến đón vợ cháu.”
Bà ta ngỡ ngàng nhìn tôi, miệng lắp bắp:
“Ơ… cậu là…?”
Tôi mỉm cười, quay người chỉ vào ngôi biệt thự 3 tầng đang xây dở đối diện ngay cổng nhà bà, thản nhiên nói:
“Căn biệt thự này là của cháu. Mỗi viên gạch, mỗi khung cửa ở đây, cháu đều tự thiết kế, tự giám sát. Và căn này cháu xây để tặng cho… vợ cháu làm của hồi môn.”
Cả nhà gái nín lặng.
Đúng lúc đó, chủ tịch phường đi cùng đoàn xe phía sau bước tới bắt tay tôi, vui vẻ:
“Chúc mừng doanh nhân trẻ. Công trình sau ở thị trấn, tôi vẫn chờ bản thiết kế đấy nhé.”
Mẹ vợ như sét đánh ngang tai. Không ai ngờ, “thằng thợ hồ bị gạch tên khỏi thiệp” chính là chủ 3 công ty xây dựng, chuyên nhận dự án biệt thự cao cấp ở 5 tỉnh phía Bắc.
Chưa đến một tiếng sau, bà hối hả vào nhà, chạy ra trao tôi 3 cuốn sổ đỏ đứng tên vợ – miệng lắp bắp:
“Coi như… lễ lại mặt bên thông gia. Mẹ xin lỗi… mẹ nhìn nhầm…”
Tôi chỉ cười nhẹ, dắt Mai lên xe.
Không cần phải nói gì nhiều – viên gạch hôm nay tôi đặt, không chỉ để xây nhà… mà còn để xây lại giá trị của một người bị coi thường.