Gia đình nhà tôi mới chuyển tới khu này được đúng 3 ngày.
Ngôi nhà hai tầng cuối hẻm vốn để trống đã lâu, nghe đâu trước kia có người già sống một mình rồi dọn đi. Căn nhà khá yên tĩnh, dân cư xung quanh phần lớn là người lớn tuổi, sống hiền lành.
Ngay cạnh nhà tôi là bà cụ Tám, gần 80 tuổi, vẫn minh mẫn, nói chuyện lanh lẹ, ngày nào cũng xách giỏ đi chợ từ sáng sớm.
Chiều hôm đó, bà còn ghé lại bắt chuyện:
“Cái nền nhà tụi con thuê… ngày xưa là đất của tôi. Nhưng mà thôi, biết ít sống yên, biết nhiều… không yên đâu nghen con.”
Tôi tưởng bà đùa kiểu người già thích nói chuyện gợi tò mò. Cười xòa rồi quên mất.
Ba ngày sau – bà cụ chết đột ngột.
Buổi sáng, cháu nội bà cụ chạy qua nhà tôi, mặt tái mét:
“Dì ơi… bà mất rồi!”
Cả xóm kéo đến, người ngã khuỵu, kẻ khóc nức. Bà đang khỏe mạnh, chưa đầy một tuần trước còn đi chợ, tưới cây.
Bác sĩ kết luận: đột quỵ.
Nhưng… điều khiến ai cũng sững người chính là lời trăn trối cuối cùng của bà để lại bằng tay run run viết trên mặt sau cuốn lịch treo tường:
“Đừng để chúng đào sâu thêm. Có thứ không nên biết.”
Từ một câu nói — mọi chuyện bắt đầu rúng động
Gia đình tôi vốn thuê thợ đào sân sau để làm vườn nhỏ, và đúng 2 ngày trước khi bà mất, thợ vừa mới đào trúng một phần nền cũ bằng bê tông có nứt gãy.
Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ bảo họ đổ đất lại vì chưa có kế hoạch cải tạo. Nhưng từ hôm bà mất, ba thợ làm vườn đều bỏ ngang.
Người cuối cùng vừa dắt xe ra vừa thì thầm:
“Chị ơi, em xin lỗi, em không làm chỗ đó nữa đâu… Nó không phải đất sạch.”
Cái kết vỡ lẽ – nhưng không ma mị
Tôi bắt đầu tìm hiểu và lân la hỏi thăm người già trong xóm. Một ông cụ bảo:
“Nền nhà mày xây lại từ cái trại trẻ cũ hồi trước 75. Có một vụ mất tích 3 đứa nhỏ, lật lên điều tra thì thấy bị chôn dưới lớp nền gạch. Hồi ấy bị ém đi, vì dính tới cấp cao. Cả khu rúng động, nhưng sau bị bưng bít hết.”
“Bà Tám là người duy nhất còn sống sót từ thời đó. Bà biết. Nên mới nói đừng đào sâu.”
Và tôi hiểu, lời trăn trối ấy… không phải lời nguyền
Không phải ma mị, không phải oan hồn gì cả.
Chỉ là sự thật bị chôn vùi, và một người già mang theo nỗi ám ảnh cả đời, cố dặn người sau đừng khơi lại những thứ tàn nhẫn của quá khứ, nếu không muốn những người có liên quan quay lại bịt miệng thêm lần nữa.
Gia đình tôi sau đó bỏ ý định cải tạo sân, và dọn đi sau 3 tháng.
Bởi vì… có những thứ dù không phải ma quỷ, nhưng khi bị chạm tới, sự yên bình cũng không còn nữa.