“Cười khẩy nhà tôi ba đời bốc vác, đến ngày dựng rạp đám cưới, cả nhà gái ngã dúi dụi trước cổng”
Tôi còn nhớ như in cái buổi ra mắt nhà vợ tương lai. Bữa cơm không dài, nhưng những ánh mắt soi mói thì như đang rọi đèn pha. Vừa mới ngồi xuống, bố cô ấy đã hỏi:
— Nhà cháu làm nghề gì?
Tôi mỉm cười thật thà:
— Dạ, ba đời nhà cháu làm nghề bốc vác ở cảng.
Câu trả lời vừa dứt, cả mâm cơm bỗng im phăng phắc… rồi những tiếng húp canh bỗng trở nên đanh lạnh. Mẹ cô ấy liếc mắt đầy ẩn ý, chị gái thì cười mím môi như đang nhịn cười, còn ông cậu thì buông một câu:
— Bốc vác cũng là nghề… lao động chân tay mà, miễn là sống lương thiện.
Nhưng cái giọng “lương thiện” đó kéo dài như móc mỉa. Tôi im lặng, nhìn người con gái bên cạnh đang cắn môi không nói. Tôi biết, hôm đó tôi không được chào đón.
Chuyện cưới hỏi sau đó do bên nhà gái yêu cầu tổ chức đơn giản, “cho kín đáo”. Họ bảo “sợ mất mặt nếu rình rang quá”. Tôi nghe mà cười nhạt.
Tôi không cãi.
Tôi chỉ bảo với bố: “Cho con xin dựng rạp ở nhà mình, để nhà gái qua.”
Ngày đám cưới, trời nắng đẹp. Nhà tôi từ sáng đã dựng xong rạp — không phải rạp che nilon lợp mái tạm bợ như người ta nghĩ. Mà là một khu rạp dựng bằng khung thép mạ bạc, trải thảm đỏ từ cổng vào đến sân, bàn ghế rồng phượng đặt từng hàng, hoa tươi trang trí theo đường dẫn lối, ánh đèn chùm lấp lánh giữa ban ngày, như thể đang bước vào sảnh cưới khách sạn 5 sao.
Nhà gái đến đúng 9h.
Vừa bước tới cổng, bà dì họ vấp phải bậc tam cấp mới lát đá granit, loạng choạng, kéo theo cả đoàn… ngã dúi dụi vào hàng ghế gỗ lim chạm rồng phượng đang xếp thẳng lối đi.
Tiếng va chạm rầm rầm giữa im ắng, tiếng kêu “ối giời ơi!” vang lên không dứt.
Tôi bước ra, đỡ mẹ vợ tương lai dậy, tay vẫn còn dính mảnh hoa cưới:
— Dạ, bàn ghế này tụi con đặt thợ làng nghề chuyên làm cho phủ Tây Hồ, hơi nặng, dễ vấp. Mong mọi người thông cảm…
Cả nhà gái bàng hoàng nhìn quanh. Những ánh mắt ngạc nhiên biến thành ái ngại, rồi… lặng thinh.
Bố tôi đứng bên, nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng nói:
— Nhà tôi làm bốc vác đấy… nhưng là bốc cả container hàng nội thất cao cấp đi các resort năm sao. Làm nghề tay chân, nhưng đầu óc cũng phải nghĩ. Chứ không phải cúi mặt gánh nỗi nhục đâu.
Mẹ cô ấy khựng lại, không dám nhìn thẳng, còn ông cậu thì… đỏ mặt, chỉ gật đầu lia lịa như muốn quên câu nói mỉa mai hôm nào.
Cô dâu đứng trong rạp, nước mắt rưng rưng nhìn tôi, thì thầm:
— Em chưa bao giờ thấy anh kiêu hãnh đến thế…
Tôi không trả đũa bằng lời. Tôi để những gì mà ba đời nhà tôi gánh gồng dựng lên — lên tiếng thay mình.