×
×

Tôi bị cả xóm dè bỉu vì “đẻ thuê”, đã là mẹ đơn thân mà mà con còn không giống mình, cho đến 1 ngày bố đứa bé trở về cùng với 20 chiếc siêu xe

Tôi là Linh – mẹ đơn thân. Sống trong một căn trọ nhỏ ven làng, làm nhân viên quán cà phê ngày lương ba cọc ba đồng, đêm về lại ôm đứa con nhỏ trắng bóc, mắt nâu, mũi cao vút, khác tôi một trời một vực.

Cả xóm xì xào:
— Con nhỏ đó làm gì có gen như thế!
— Đẻ thuê thì nhận đi, còn bày đặt “tình yêu sai thời điểm”.
— Trai nào dám lấy thứ đàn bà vừa nghèo vừa đẻ thuê cho Tây?

Tôi không thanh minh. Vì thanh minh cũng như vứt đá xuống giếng sâu – chỉ nghe tiếng vọng lại của chính mình.

Họ không biết tôi từng biến mất 1 năm. Cũng không biết lý do vì sao khi trở về lại có bầu, tay không nhẫn, mặt không son, chỉ có ánh mắt mỏi mòn và cái bụng ngày càng lớn.

Tôi chịu. Một mình đi khám, một mình đẻ, một mình chăm con.
Con tôi càng lớn càng khác tôi. Càng khiến người ta được dịp nhấn ga mỉa mai.
Tôi chỉ biết im lặng… cho đến cái ngày ấy.


Trưa hè oi ả. Tôi đang dọn sân thì nghe tiếng động cơ gầm gào.

Hai mươi chiếc siêu xe nối đuôi nhau tràn vào con đường nhỏ vốn chỉ quen với xe máy cà tàng. Rolls Royce, Lamborghini, Bentley… ánh lên dưới nắng.

Cả xóm ùa ra. Một bà hàng xén la lên:
— Có đám cưới nhà giàu về làng à?

Cửa xe chính giữa mở ra. Người đàn ông mặc sơ mi trắng, dáng cao lớn, bước xuống. Anh ấy… nhìn thẳng về phía tôi – người đang bế con đứng đơ như tượng.

Một tràng tiếng Anh vang lên từ đội ngũ hộ tống. Rồi anh ấy quay sang, nói bằng tiếng Việt rõ ràng:

— Tôi là cha ruột của đứa trẻ này. Tôi đến đón con trai tôi. Và tuyên bố… vợ tôi – chính là cô ấy!

Tất cả cứng đờ.

Anh lấy từ túi áo ra một tờ giấy hôn thú quốc tế, được công chứng đầy đủ. Và kèm theo đó là tờ khai sinh bản gốc, nơi tên người cha ghi rõ: “Daniel H. Beaumont” – CEO tập đoàn y dược đa quốc gia, người từng lên bìa tạp chí Forbes Châu Á.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Có người buột miệng:
Trời đất… nó từng là vợ ông Tây giàu kia à!?

Anh ấy bước tới, ôm lấy tôi và con, rồi quay về phía đám đông đang câm như hến:

— Cô ấy không đẻ thuê. Cô ấy là vợ tôi, là người từng cứu tôi khỏi trầm cảm, là mẹ đứa con mà tôi từng suýt mất vì biến cố gia đình.

— Tôi không quay lại sớm… là lỗi của tôi. Còn các người, trong suốt thời gian tôi vắng mặt, các người đã đối xử với vợ tôi như gì?

Không ai đáp.

Chỉ có tiếng còi xe vang lên khi đoàn hộ tống lùi dần khỏi con ngõ chật.

Tôi ngồi sau xe, ngoái lại, thấy những khuôn mặt từng dè bỉu mình giờ cúi gằm, như muốn chui xuống đất. Cái bảng “Phụ nữ đẻ thuê là đồ vô liêm sỉ” từng ai đó bôi lên cửa trọ tôi… giờ lặng lẽ được lau đi.


Một tuần sau, tôi nhận được lời mời làm giám đốc quỹ từ thiện hỗ trợ mẹ đơn thân toàn quốc, do chính chồng tôi sáng lập. Trên poster quảng bá có dòng chữ:

“Đừng phán xét người phụ nữ qua những gì cô ấy gánh. Hãy hỏi xem cô ấy đã phải đi một mình bao xa.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News