×
×

Tôi từng là con bé đi ă;/n xi/n bị cả xóm chợ xua đuổi, 18 năm sau tôi trở về, tôi cầm trong tay quy hoạch cả khu chợ

Tôi từng xin ăn nơi này. 18 năm sau, tôi nắm quyền quyết định số phận của tất cả —


Ngày tôi 8 tuổi, tôi ngồi co ro bên cột điện đầu chợ, hai bàn chân nứt nẻ, tay bưng chiếc lon rỉ sét xin ăn.

Tôi đói. Tôi lạnh. Tôi gọi họ là “cô ơi”, “chú ơi”, “cho con xin chút gì ăn”. Đáp lại tôi là nước rửa cá tạt vào mặt, tiếng quát:

“Cút! Mày làm dơ khách tao!”
“Không có tiền ăn thì chết mẹ đi, đừng làm phiền người khác buôn bán!”

Tôi bị xô ngã, bị cướp phần bánh mì mốc từ người tốt bụng nào đó lén để lại. Cả khu chợ – từ người bán rau, hàng cá, tới bà chủ tiệm vàng – khinh tôi như rác. Tôi chỉ là “đứa con hoang của con điên nào đó bỏ lại”.

Nhưng tôi không chết. Tôi sống. Tôi nuốt giận. Tôi câm lặng.

Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, học bằng học bổng, lao động tay chân, rồi thi đỗ đại học kiến trúc, ra trường, vào công ty phát triển đô thị hàng đầu thành phố. Tôi mất 10 năm để có quyền ký vào những bản quy hoạch khiến cả một khu vực biến mất chỉ bằng một cái gật đầu.


18 năm sau, tôi trở lại.

Khu chợ cũ ấy – giờ là một điểm đen xuống cấp, chờ giải tỏa. Lũ thương nhân năm xưa vẫn còn đó, giờ già đi, nhưng giọng nói, ánh mắt khinh người vẫn y nguyên. Họ xì xào:

“Nghe nói có người của tập đoàn lớn về khảo sát, chuẩn bị mua lại đấy.”
“Mong là mua hết, tao còn được đền bù vài trăm triệu.”

Tôi đi ngang. Không ai nhận ra tôi. Họ vẫn nhìn tôi như không tồn tại.

Chỉ vài tuần sau, thông báo chính thức được niêm yết:

“Chợ cũ sẽ không được tái quy hoạch thành trung tâm thương mại như đồn đoán. Thay vào đó, toàn bộ khu vực sẽ chuyển đổi thành công viên cộng đồng – KHÔNG ĐỀN BÙ kinh doanh – KHÔNG CẤP PHÉP sạp mới.”

Cả xóm chợ như phát điên.

“Không được! Vậy tụi tao sống sao?”
“Tại sao không cho đền bù? Tụi tao buôn bán cả đời ở đây!”

Họ đòi gặp ban lãnh đạo. Và rồi, trong một buổi họp đầy căng thẳng ở Ủy ban, tôi bước vào – trong bộ vest đen, đeo thẻ Giám đốc dự án tái thiết đô thị.

Cả hội trường chết lặng.

Bà chủ sạp cá năm xưa lắp bắp:

“Cô… cô là ai…?”

Tôi mỉm cười, rút ra từ túi áo một chiếc lon sắt nhỏ đã gỉ sét, đặt lên bàn:

“Tôi là đứa từng ngồi dưới chân mấy người… xin ăn.”

Im phăng phắc. Không một ai dám thở mạnh.

“Tôi không mua chợ. Tôi không cần mảnh đất này sinh lời. Tôi chỉ cần… khiến những người từng khinh tôi, từng coi tôi như rác… biết cảm giác bị bỏ rơi.

Tôi đứng dậy, lạnh lùng:

“Tôi không lấy của mấy người gì cả. Nhưng cũng không để lại thứ gì.”


3 tháng sau, cả khu chợ biến thành công viên xanh. Những sạp hàng bị dỡ. Những người từng xô tôi đi giờ dạt ra lề đường bán dạo, không ai đoái hoài.

Còn tôi?

Tôi đi ngang qua mỗi sáng, bưng ly cà phê, nhìn bọn trẻ con chơi đùa giữa bãi cỏ. Tôi không oán, không thù. Tôi chỉ… nhớ lại.

Tôi từng bị đuổi khỏi nơi này không chút nhân tính.
Giờ, tôi trả lại – bằng đúng cái cách mà họ đã đối xử với tôi.


Cái kết?
Tôi không hủy diệt ai.
Tôi chỉ khiến họ nếm lại đúng vị cay đắng họ từng đổ vào đứa bé nghèo năm ấy.

Thứ đáng sợ nhất không phải là trả thù.
Mà là khi người ta nhận ra… nhân quả đến rồi — nhưng không còn đường quay lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News