Tôi làm trong tổ đặc nhiệm kinh tế – hàng lậu, mấy tháng nay theo dấu một đường dây buôn hàng cấm đội lốt nước giải khát từ biên giới Lào. Tang vật duy nhất mà chúng tôi có được là một lon nước chưa từng thấy bán chính thức, với lớp tem niêm phong đặc biệt dập nổi chữ số loạt code rất lạ, kèm mùi hương… hơi nồng kỳ quái.
Nhưng tất cả manh mối đều chấm dứt khi kho hàng bị thiêu rụi trước giờ đột kích.
Tôi cứ tưởng mọi việc đã đi vào ngõ cụt… cho đến ngày giỗ tổ nhà vợ ở quê vợ Nghệ An. Trong lúc cả nhà đang bày mâm cỗ, ông nội vợ – một người ít nói, sống tách biệt trong căn nhà ngang cũ kỹ – bất ngờ dúi vào tay tôi một lon nước lạ, mỉm cười bảo:
“Đặc sản quê ta đấy, cháu thử đi.”
Vừa cầm lon lên, sống lưng tôi lạnh toát. Chính là loại lon với lớp niêm phong dập code mà tôi từng thấy trong hồ sơ vụ án. Tim tôi đập thình thịch. Tôi vờ cười, bỏ lon vào túi mà không uống.
Đêm đó, tôi viện cớ say rượu, lẻn về phòng ông nội. Căn phòng đóng kín, bên ngoài phủ lớp bụi dày. Nhưng khi tôi bật đèn pin lên thì chết điếng: dưới gầm giường là 4 thùng nước ngọt giống hệt lon ông đưa. Tôi mở một thùng ra thì thấy từng lon xếp ngăn nắp, bên trong không hề có nước – mà là… các túi zip nhỏ đựng thứ bột màu trắng. Một trong các túi đó còn có con dấu mờ ghi tiếng Lào.
Ngay lúc đó, cánh cửa sau lưng khẽ cọt kẹt mở ra. Ông nội đứng đó, lưng hơi khom, tay cầm ấm trà, ánh mắt không hề ngạc nhiên:
“Cháu theo dõi vụ đó bao lâu rồi? Hay cháu chỉ mới thấy được phần nổi của cái lon?”
Tôi lặng người, tay đặt sát khẩu súng trong túi áo. Nhưng ông lại bước vào, rót trà cho tôi, nhẹ nhàng nói:
“Ngồi xuống đi. Nếu cháu muốn biết vì sao hơn 10 năm qua không ai bắt được đường dây này, thì phải nghe từ đầu… từ chính thời ba vợ cháu còn làm bên… biên phòng.”
Lúc ấy, tôi mới hiểu – lon nước chỉ là vỏ bọc nhỏ cho một âm mưu lớn hơn tôi tưởng rất nhiều… và ông nội vợ tôi không đơn giản là người đưa tang lễ.