Sáng thứ Hai, sảnh chính của tập đoàn F.L Corporation – nơi nổi tiếng tuyển dụng toàn tinh anh, bóng bẩy và học thức – bỗng vang lên tiếng cười lớn.
Chàng trai trẻ tên Duy, mới được nhận vào phòng kế hoạch chiến lược, đứng giữa sảnh với chiếc áo sơ mi hàng hiệu và mái tóc vuốt keo bóng loáng, tay chỉ trỏ về phía một bà lão ăn mặc quê mùa, đi dép nhựa, đeo khẩu trang cũ sờn và đội nón vải bạc màu.
— Ủa, nhà ăn phía nào vậy bà? Lối vô công ty bên kia cơ mà!
— Đừng nói bà tới đây xin lau sàn nha? Vào nhầm nơi rồi đó, đây không phải khu công cộng đâu à nha!
Vài nhân viên đứng gần đó cười theo, dù không ai dám to tiếng. Một cô lễ tân ái ngại định nhắc nhở, nhưng bà lão chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, rồi thong thả bước lên thang máy VIP — khiến Duy trố mắt:
— Bộ bà già này mất trí hả? Thang máy dành cho lãnh đạo đó!
Một tiếng sau, Duy đang ngồi trong phòng họp, chuẩn bị cho buổi thuyết trình đầu tiên trước Ban điều hành. Sếp trưởng bước vào, nghiêm giọng:
— Mọi người, hôm nay có một sự kiện đặc biệt. Chúng ta sẽ ra mắt Chủ tịch danh dự mới của tập đoàn – người vừa trở lại sau 2 năm ẩn danh khảo sát nội bộ. Xin mời…
Cửa mở.
Bà lão khi nãy bước vào.
Trong bộ vest trung tính, tóc được búi gọn, ánh mắt sắc sảo và tự tin. Bà tháo khẩu trang. Duy như bị ai đấm vào mặt. Mồ hôi túa ra.
— Giới thiệu với mọi người: Bà Nguyễn Thị Huệ, người sáng lập tập đoàn F.L từ những năm đầu sơ khai. Suốt hai năm qua, bà đi qua từng chi nhánh với tư cách “nhân viên nội bộ”, không ai được biết danh tính.
Bà Huệ quay sang Duy, nhìn thẳng:
— Có những kẻ tưởng mình sang trọng chỉ vì mặc đồ đắt tiền, nhưng bên trong lại trống rỗng.
— Còn có những người tưởng nghèo hèn, nhưng họ đã xây nên cả đế chế mà những “cậu ấm” mới vào chưa chắc trụ nổi một tuần.
Rồi bà lạnh lùng:
— Tôi không cần người thiếu lễ độ, không có tư cách đạo đức làm việc ở đây. Phòng nhân sự, làm việc ngay.
Duy tái mặt:
— Cháu… cháu xin lỗi… Cháu không biết…
Bà không trả lời. Chỉ đưa mắt sang trợ lý. Một phút sau, thẻ nhân viên của Duy bị thu lại. Anh bị hộ tống ra khỏi công ty giữa ánh mắt xì xào của đồng nghiệp – những người khi nãy còn bật cười theo anh, giờ chỉ biết cúi đầu né tránh.
Từ tầng trên, bà Huệ đứng nhìn xuống. Bà thở dài:
— Tài năng có thể đào tạo. Nhưng tâm và cách cư xử với người yếu thế mới là thứ không thể học được từ sách vở.