×
×

Lan nghĩ: “Một người gi;;à l;;;ẫ;;n như bà thì có thấy gì cũng chẳng ai tin. Thời điểm này là hoàn hảo.” Buổi tối đầu tiên, Khải – người t;ì;n;h của Lan – đến

Lan thở phào khi cánh cửa vừa khép lại sau lưng chồng. Anh lên Sapa công tác ba ngày, và cô đã tính sẵn mọi thứ. Mẹ chồng – bà Diệu – gần đây lẩm cẩm, lúc nhớ lúc quên, nói năng lặp đi lặp lại, ngồi xem tivi thì hay cười một mình, có khi đêm còn gọi tên bố chồng đã mất.

Lan nghĩ: “Một người già lẫn như bà thì có thấy gì cũng chẳng ai tin. Thời điểm này là hoàn hảo.”

Buổi tối đầu tiên, Khải – người tình của Lan – đến. Họ ăn tối, cười nói tự nhiên ngay trong căn bếp của mẹ chồng. Bà Diệu ngồi ở phòng khách, ánh mắt lờ đờ như chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khải khẽ thì thầm:
– Bà không nói gì à?
– Bà ấy tưởng tôi là hàng xóm cơ mà! – Lan cười khẩy – Đầu óc bà hỏng rồi.

Ngày thứ hai, Lan thậm chí dẫn Khải về qua đêm. Bà Diệu vẫn chỉ im lặng, chỉ thi thoảng ngồi nhìn ra cửa sổ, không hé răng nửa lời. Lan an tâm hơn bao giờ hết.

Nhưng đến ngày thứ ba, khi Lan tỉnh giấc, Khải đã không còn trong phòng. Căn nhà im phăng phắc.

Lan bước xuống bếp thì thấy bà Diệu đang ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt là… một chiếc điện thoại đang quay video.

– Cậu ta vừa rời đi lúc sáng – bà nói chậm rãi, ánh mắt sáng rực, không còn dấu hiệu của một người lẫn. – Mày nghĩ tao không biết gì sao?

Lan chết sững.

– Tao đã giả vờ lẫn hai tháng nay để xem chúng mày giở trò gì. Từ cái lần đầu tiên mày về muộn, mùi nước hoa lạ dính trên cổ áo, tao đã nghi rồi. Tao chỉ cần chờ…

Bà lấy từ túi áo ra một chiếc USB nhỏ.

– Mày chọn đi. Gọi chồng mày về rồi thú nhận, hay để tao gửi thứ này cho nó?

Lan khuỵu xuống, miệng run rẩy:
– Mẹ… tha cho con…

Bà Diệu không trả lời. Bà đứng dậy, từng bước chậm rãi nhưng chắc nịch, đi về phía phòng mình. Để lại Lan ngồi sụp giữa sàn bếp, nơi mà ba ngày trước cô còn nghĩ mình là chủ cuộc chơi.

Chỉ có điều… bà già lẫn đã nhập vai quá giỏi. Và giờ, vai phản bội mới chính thức lộ mặt.

Lan run rẩy đứng dậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Không thể để bà ta phá hết mọi thứ. Mình còn danh tiếng, còn sự nghiệp… còn cả tiền bạc từ chồng.”

Cô mở điện thoại, gọi cho Khải. Nhưng thuê bao. Gọi lại lần nữa – vẫn không liên lạc được. Lúc này, Lan mới bắt đầu thấy sợ. Cô không biết bà Diệu đã làm gì.

Chiều hôm đó, Lan rón rén bước vào phòng bà, nhẹ nhàng hỏi:

– Mẹ… con biết con sai rồi. Mẹ muốn gì, con làm. Chỉ xin mẹ đừng nói với anh Nam…

Bà Diệu cười, nụ cười rất lạ.
– Muốn gì à? Tao muốn mày trả giá.

Bà đặt lên bàn một hồ sơ dày – là giấy tờ chuyển nhượng căn nhà này từ tên chồng Lan… sang tên bà, vừa ký 2 tuần trước – khi Lan còn đang bận hú hí với Khải tại khách sạn ở Đà Nẵng.

– Mày không biết à? Tao đâu có thật sự lẫn. Tao chỉ đợi mày tự chui đầu vào rọ.

– Mẹ…

– Chưa hết đâu – bà đặt tiếp một phong bì lớn xuống bàn – Đây là clip từ ba chiếc camera tao lén gắn trong nhà từ tháng trước. Tao cũng lưu trữ cả trên đám mây. Gửi một phát, toàn bộ họ hàng nhà chồng, đồng nghiệp mày, anh Nam… đều biết bộ mặt thật của mày.

Lan hoảng loạn nhào đến giật phong bì nhưng bà Diệu vung gậy lên đập mạnh xuống sàn.
– Đừng giỡn mặt với tao! Tao còn mạnh hơn mày tưởng đấy, con ạ!

Bà rút ra một mảnh giấy cuối cùng: Đơn ly hôn đã ký sẵn của Nam, cùng lời nhắn viết tay:
“Anh xin lỗi. Mẹ nói đúng. Em không còn xứng đáng ở lại.”

Lan gào lên, nước mắt giàn giụa. Cô chạy ra cửa, hét như điên:
– KHẢI! KHẢI, ANH Ở ĐÂU?

Bà Diệu thở dài, nhẹ giọng:

– Nó bị tao thuê người tống khứ rồi. Đàn ông như nó, chỉ cần chút tiền là biến mất. Tao sống đến tuổi này, mày tưởng tao chưa gặp loại rắn độc giả nai như mày à?

Lan ngồi sụp xuống, môi run bần bật, không thốt ra lời. Cô mất hết – chồng, nhà, tiền, cả nhân tình cũng biến mất.

Trong khi đó, bà Diệu thảnh thơi rót một ấm trà, bật tivi xem lại đoạn camera quay Lan cười nũng nịu bên Khải. Trên môi bà, ánh lên một nụ cười chiến thắng, cay độc và đầy ngạo nghễ.

Vì trên bàn cờ gia đình này, con tốt tưởng mình là hậu… cuối cùng vẫn bị chính tượng già chiếu tướng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News