Tôi là Hà, 39 tuổi, sống ở một khu chợ nhỏ thuộc tỉnh Hải Phòng. Bốn năm trước, ngày 19 tháng 5 năm 2021, chồng tôi – anh Dũng – được cho là mất tích trong một cơn bão lớn khi đi đánh cá ngoài khơi. Thi thể anh không tìm thấy, và tôi, trong nỗi đau đớn, sống cô đơn để tang anh, nuôi con gái 7 tuổi – bé An – bằng nghề bán hàng ở chợ. Hàng ngày, tôi dắt An đi chợ, vừa làm vừa nhớ anh, hy vọng một phép màu nào đó sẽ xảy ra.
Sáng nay, ngày 19 tháng 5 năm 2025, lúc 10:16 AM, tôi và An đang đi qua khu chợ để mua rau. Trời trong xanh, người qua lại tấp nập, tôi vừa trả tiền thì bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn. Bên đường, một chiếc xe sang trọng đỗ lại, cửa kính hạ xuống, và tôi thấy một người đàn ông ngồi trong – khuôn mặt quen thuộc đến mức tim tôi như ngừng đập. Đó là anh Dũng, chồng tôi, với mái tóc cắt gọn, mặc vest lịch sự, hoàn toàn khác hình ảnh người ngư dân ngày nào. Nhưng điều khiến tôi sững sờ hơn cả là bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ, khoảng 30 tuổi, đang mỉm cười với anh.
Tôi đứng chết lặng, An kéo tay tôi hỏi: “Mẹ ơi, người đó là ai mà giống bố thế?” Tôi không trả lời, chỉ bước tới gần xe. Anh Dũng nhìn thấy tôi, mắt mở to, vội mở cửa bước xuống. “Hà… là em sao?” anh lắp bắp. Tôi run giọng: “Anh… anh còn sống? Bốn năm qua anh ở đâu? Và cô ấy là ai?” Người phụ nữ bước xuống, nhẹ nhàng giới thiệu: “Chị ơi, em là Lan. Em là y tá đã cứu anh Dũng sau cơn bão.”
Anh Dũng cúi đầu, kể lại câu chuyện. Sau cơn bão năm 2021, anh bị trôi dạt ra một hòn đảo nhỏ, bất tỉnh. Lan, một y tá tình nguyện trên đảo, đã cứu anh và chăm sóc anh trong nhiều tháng. Anh bị mất trí nhớ tạm thời, không nhớ gia đình, và dần trở thành bạn đồng hành của Lan. Gia đình Lan sau đó nhận anh làm con nuôi, giúp anh hồi phục và xây dựng lại cuộc sống ở một thành phố lớn. Gần đây, khi xem lại ảnh cũ, anh bất ngờ nhớ ra tôi và An, nên quay về tìm.
Tôi vừa giận vừa thương, nước mắt rơi: “Anh để em sống cô đơn, nuôi con một mình 4 năm, còn sống hạnh phúc với người khác sao nổi?” Anh quỳ xuống, xin lỗi: “Anh không cố ý. Anh không nhớ gì, và Lan đã cứu anh. Nhưng anh không yêu cô ấy, chỉ coi như em gái.” Lan gật đầu, nói: “Chị Hà, em chỉ muốn anh ấy sống, không có ý gì khác. Khi anh ấy nhớ ra gia đình, em đồng ý đưa anh ấy về.”
Tôi nhìn Lan, thấy sự chân thành trong mắt cô, rồi nhìn anh Dũng – người tôi từng yêu. Tôi quyết định cho anh cơ hội, nhưng với điều kiện anh phải chứng minh tình yêu qua hành động. Anh bán tài sản ở thành phố, dọn về sống với tôi và An, mở một cửa hàng nhỏ ở chợ. Lan từ chối ở lại, chỉ để lại số điện thoại, nói sẽ luôn là bạn nếu tôi cần.
Câu chuyện của chúng tôi lan trong khu chợ, trở thành kỳ tích khiến nhiều người xúc động. Với tôi, cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy không chỉ là phép màu, mà còn là bài học rằng tình yêu thật sự cần thời gian và sự tha thứ. Dù vết thương vẫn còn, tôi và anh bắt đầu lại, cùng nhau nuôi dạy An, với hy vọng xây dựng một tương lai mới.