Ở một khu trọ nghèo ven đô, nơi những con người lao động chân tay sống chen chúc trong những căn phòng chật hẹp, có một cô gái tên Mai luôn khiến mọi người quý mến. Mai sống một mình, làm công nhân may, lúc nào cũng tươi cười và sẵn lòng giúp đỡ hàng xóm. Cô thường chia sẻ phần cơm ít ỏi của mình với bác bảo vệ già, hay lén bỏ tiền vào túi áo cho chị hàng xóm đơn thân nuôi con nhỏ. Dù cuộc sống của Mai chẳng dư dả, cô vẫn mang đến hơi ấm cho cả khu trọ.
Một buổi tối mưa gió, trên đường đi làm về, Mai bị một chiếc xe máy phóng nhanh đâm phải. Tai nạn khiến cô bất tỉnh, máu chảy lênh láng trên đường. Người đi đường đưa Mai vào bệnh viện, nhưng khi tỉnh lại, cô chỉ còn nhớ tên mình, không giấy tờ, không người thân. Bác sĩ nói Mai cần phẫu thuật gấp vì chấn thương sọ não, chi phí lên đến hàng trăm triệu – con số không tưởng với một cô gái nghèo.
Tin tức về Mai lan nhanh về khu trọ. Không ai bảo ai, cả xóm chung tay góp tiền. Bác bảo vệ vét sạch tiền tiết kiệm. Chị hàng xóm đơn thân bán chiếc nhẫn cưới – kỷ vật duy nhất của mình. Anh thanh niên chạy xe ôm gom từng đồng tiền lẻ kiếm được trong tháng. Thậm chí, lũ trẻ con trong xóm cũng đập heo đất, mang mấy đồng xu lẻ đến bệnh viện. Chỉ trong vài ngày, cả xóm quyên góp đủ số tiền lớn, kịp thời cứu sống Mai.
Sau ca phẫu thuật, Mai dần hồi phục. Cô khóc nức nở khi biết cả khu trọ đã hy sinh vì mình, hứa sẽ trả ơn từng người khi có thể. Nhưng Mai vẫn kín tiếng về quá khứ, chỉ nói mình là cô nhi, không còn ai thân thích. Cả xóm không hỏi nhiều, chỉ mong cô khỏe mạnh và tiếp tục sống vui vẻ giữa họ.
Một năm sau, khi Mai đã quay lại làm việc, một chiếc ô tô sang trọng bất ngờ dừng trước khu trọ. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch lãm, bước xuống, theo sau là vài người mặc vest. Ông tự xưng là luật sư, đến tìm Mai. Cả xóm tò mò vây quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra. Người luật sư trao cho Mai một phong bì dày, bên trong là giấy tờ thừa kế và một lá thư.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Mai run rẩy đọc lá thư. Hóa ra, cô không phải cô nhi như cô từng nghĩ. Mai là con gái duy nhất của một doanh nhân giàu có, người đã mất tích cô từ nhỏ do một vụ bắt cóc thất bại. Cha mẹ Mai qua đời cách đây vài năm, để lại gia sản khổng lồ, nhưng họ không ngừng tìm kiếm cô. Trước khi mất, họ lập di chúc rằng toàn bộ tài sản – gồm công ty trị giá hàng chục tỷ đồng và nhiều bất động sản – sẽ thuộc về Mai nếu cô được tìm thấy. Vụ tai nạn của Mai vô tình được báo chí đưa tin, giúp người luật sư lần ra tung tích cô.
Cả khu trọ bàng hoàng. Cô gái nghèo khó, từng chia sẻ từng bát cơm, hóa ra là người thừa kế một gia sản khổng lồ. Nhưng điều khiến họ sững sờ hơn là hành động của Mai sau đó. Cô không rời đi ngay. Mai dùng số tiền đầu tiên từ gia sản để xây lại khu trọ, biến nó thành một khu nhà khang trang với đầy đủ tiện nghi cho mọi người. Cô trả lại chiếc nhẫn cưới cho chị hàng xóm, lập quỹ học bổng cho lũ trẻ, và xây một ngôi nhà mới cho bác bảo vệ. Mai nói: “Nếu không có mọi người, tôi đã không sống đến ngày hôm nay. Gia sản này không chỉ là của tôi, mà là của cả xóm.”
Cả khu trọ òa khóc, không phải vì được đền đáp, mà vì họ nhận ra Mai, dù giàu sang hay nghèo khó, vẫn là cô gái giản dị, nhân hậu mà họ từng cứu giúp. Từ đó, khu trọ không chỉ là nơi ở, mà trở thành một gia đình lớn, nơi tình người mãi là tài sản quý giá nhất.