Ở một thị trấn nhỏ, bà Năm sống cùng cô con gái út tên Hiền và anh con rể tên Dũng. Bà có hai người con trai, nhưng cả hai đều lập nghiệp xa, ít khi về thăm mẹ. Hiền và Dũng, dù không khá giả, luôn chăm sóc bà Năm chu đáo. Dũng, người con rể, được bà yêu quý như con ruột vì tính tình thật thà, chịu khó.
Một ngày, bà Năm đổ bệnh nặng. Bác sĩ nói bà cần phẫu thuật gấp, chi phí lên đến cả tỷ đồng. Hiền khóc cạn nước mắt, gọi điện cầu cứu hai anh trai. Nhưng người anh cả viện cớ làm ăn thua lỗ, còn anh hai nói thẳng: “Mẹ già rồi, chữa cũng chẳng được bao lâu.” Cả hai chẳng gửi về lấy một đồng. Trong lúc tuyệt vọng, Dũng lặng lẽ mang sổ đỏ căn nhà – tài sản duy nhất của hai vợ chồng – đi thế chấp, vay được một tỷ đồng để lo viện phí cho mẹ vợ.
Nhờ số tiền ấy, bà Năm được phẫu thuật thành công. Dù sức khỏe yếu đi nhiều, bà vẫn sống thêm được gần một năm. Trong những ngày cuối đời, bà thường nắm tay Dũng, nói: “Con là phúc của mẹ. Mẹ chẳng có gì quý, chỉ có lòng biết ơn.” Một buổi chiều, khi chỉ có hai mẹ con, bà run rẩy lấy từ gối nằm một tờ 50 ngàn cũ kỹ, nhét vào tay Dũng. “Con giữ lấy, đừng tiêu. Mẹ dặn rồi, con nhớ nhé,” bà nói, ánh mắt đầy ý nghĩa. Dũng gật đầu, cất tờ tiền cẩn thận, dù chẳng hiểu vì sao.
Bà Năm qua đời ngay sau đó. Hai người con trai trở về chịu tang, nhưng chỉ vài ngày sau, họ lại rời đi, để lại Hiền và Dũng lo cúng giỗ. Căn nhà của hai vợ chồng giờ vẫn gánh khoản nợ lớn từ lần vay chữa bệnh, nhưng Dũng chưa từng than vãn. Anh vẫn giữ tờ 50 ngàn trong ví, như một kỷ vật thiêng liêng từ mẹ vợ.
Đúng ngày giỗ đầu của bà Năm, khi Hiền và Dũng đang thắp hương trước bàn thờ, một người đàn ông lạ mặt tìm đến nhà. Ông tự xưng là luật sư, mang theo một chiếc phong bì dày. “Tôi được bà Năm ủy thác từ một năm trước,” ông nói. “Bà dặn rằng, đúng ngày giỗ đầu, nếu anh Dũng vẫn giữ tờ 50 ngàn, tôi phải giao lại thứ này cho anh.”
Dũng run run lấy tờ 50 ngàn từ ví đưa ra. Người luật sư mỉm cười, mở phong bì, bên trong là một tờ giấy chuyển nhượng mảnh đất trị giá hơn hai tỷ đồng – tài sản bí mật mà bà Năm đã dành dụm cả đời từ việc bán trang sức và đất hương hỏa của tổ tiên. Lá thư kèm theo viết: “Dũng, con đã hy sinh tất cả vì mẹ. Tờ 50 ngàn là thử thách của mẹ, để xem con có giữ lời mẹ dặn không. Mảnh đất này là của con và Hiền, để trả nợ và sống tốt. Hai thằng con trai bất hiếu, mẹ chẳng để lại gì.”
Hiền bật khóc, ôm chặt chồng. Dũng lặng lẽ đặt tờ 50 ngàn trước bàn thờ mẹ vợ, nước mắt lăn dài. Anh không ngờ rằng hành động hiếu nghĩa của mình lại được đền đáp bằng một món quà lớn lao đến vậy. Tin tức lan ra, hai người con trai của bà Năm hối hả tìm về, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Hiền. Họ cúi đầu, hối hận vì đã bỏ rơi mẹ, nhưng tất cả đã quá muộn.
Từ đó, mảnh đất ấy không chỉ giúp Hiền và Dũng trả nợ, mà còn trở thành khởi đầu cho một cuộc sống sung túc. Nhưng với Dũng, tờ 50 ngàn cũ kỹ vẫn là báu vật vô giá, nhắc anh rằng lòng hiếu thảo và sự chân thành luôn được đền đáp theo cách không ai ngờ tới.