Tôi là Lan, 38 tuổi, sống ở một làng quê thuộc tỉnh Thanh Hóa cùng chồng – anh Tâm, 40 tuổi – và 5 người con, từ 3 đến 12 tuổi, cùng mẹ chồng 70 tuổi. Gia đình đông đúc, nhưng kinh tế eo hẹp vì anh Tâm chỉ làm nghề phụ hồ, thu nhập không ổn định. Mỗi ngày, anh đưa tôi 50 nghìn đồng để đi chợ nuôi 7 miệng ăn. Tôi luôn cố gắng xoay xở, mua rau cỏ, thức ăn rẻ, đôi khi nhịn ăn để con đủ no. Anh Tâm không biết, chỉ nghĩ tôi quản lý giỏi.
Ba tháng qua, kể từ tháng 2 năm 2025, cuộc sống càng khó khăn khi anh Tâm bị giảm việc vì thời tiết xấu. Tôi không phàn nàn, âm thầm làm thêm việc may vá thuê vào ban đêm, nhưng giấu anh vì sợ anh tự ái. Tôi cất tiền kiếm thêm vào một chiếc tủ gỗ cũ trong góc nhà, nơi anh ít để ý. Chiếc tủ ấy là nơi tôi giữ bí mật, tích cóp để mua gạo, thuốc cho mẹ chồng, và sách vở cho con.
Chiều nay, ngày 20 tháng 5 năm 2025, lúc 04:31 PM, anh Tâm về sớm, mặt mày buồn bã vì không có việc làm. Tôi đang nấu ăn, anh lặng lẽ vào nhà, rồi bất ngờ mở chiếc tủ cũ để lấy dụng cụ sửa đồ. Khi cánh cửa hé ra, anh sững sờ đứng không vững, tay run run. Bên trong là một xấp tiền mặt – gần 20 triệu đồng – cùng vài lọ thuốc và sách giáo khoa mới. Anh quay sang tôi, giọng lạc đi: “Lan, đây là tiền đâu ra? Em giấu anh bao lâu rồi?”
Tôi ngượng ngùng, kể lại mọi chuyện: “Em không giấu để làm điều xấu. Em làm thêm may vá ban đêm, dành dụm để lo cho gia đình. Em sợ anh buồn, nên không nói.” Anh Tâm quỳ xuống, ôm tôi khóc: “Anh xin lỗi, anh tưởng em khổ vì anh. Anh đưa 50 nghìn mà không biết em vất vả thế này.” Mẹ chồng và các con nghe xong cũng chạy ra, xúc động ôm tôi. Anh Tâm hứa sẽ tìm việc ổn định hơn, không để tôi một mình gánh vác.
Tôi dùng số tiền trong tủ để mua gạo và sửa lại căn nhà dột nát. Anh Tâm từ đó thay đổi, làm việc chăm chỉ hơn, và cả gia đình cùng nhau tiết kiệm. Câu chuyện lan trong làng, trở thành bài học về sự hy sinh thầm lặng. Với tôi, chiếc tủ bí mật không chỉ là nơi giữ tiền, mà còn là minh chứng cho tình yêu và sự kiên nhẫn, giúp gia đình tôi vượt qua khó khăn và gắn kết hơn.