×

Tôi là Lan, sống cùng chồng và bố mẹ chồng trong một ngôi nhà khang trang ở ngoại ô thành phố

Tôi là Lan, sống cùng chồng và bố mẹ chồng trong một ngôi nhà khang trang ở ngoại ô thành phố. Gia đình tôi từng rất hạnh phúc, cho đến khi mẹ chồng tôi, bà Hoa, qua đời vì bạo bệnh cách đây nửa năm. Mất mát ấy để lại một khoảng trống lớn trong lòng cả nhà. Bố chồng tôi, ông Tâm, vốn là người đàn ông mạnh mẽ, nhưng từ ngày bà mất, ông trở nên lặng lẽ, thường ngồi một mình bên bàn thờ, nhìn di ảnh vợ mà thở dài.

Anh em chúng tôi, gồm tôi, chồng tôi là Hùng, và vợ chồng anh cả là anh Kiên với chị dâu Thảo, đều cố gắng an ủi bố. Nhưng nỗi buồn mất mẹ vẫn chưa nguôi ngoai, đặc biệt với bố, người đã sống bên bà Hoa gần 40 năm. Vậy mà, chỉ vài tháng sau tang lễ, chị Thảo bất ngờ đề xuất một ý tưởng khiến cả nhà sững sờ: tìm vợ mới cho bố.

Một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, chị Thảo bỗng lên tiếng: “Em thấy bố cứ buồn bã mãi thế này không ổn. Hay là mình tìm một người phụ nữ phù hợp, để bố có bạn, có người chăm sóc lúc tuổi già?” Tôi và Hùng ngỡ ngàng, nhìn nhau không nói nên lời. Bố Tâm đặt đũa xuống, cau mày: “Thảo, con nói gì lạ vậy? Mẹ con vừa mất, bố chưa nghĩ đến chuyện đó.” Nhưng chị Thảo vẫn khăng khăng: “Bố, con chỉ muốn tốt cho bố thôi. Ở tuổi này, có người bầu bạn sẽ vui hơn.”

Tôi thấy khó chịu, cảm giác chị Thảo quá vội vàng. Mẹ mất chưa được nửa năm, cả nhà còn đang đau buồn, sao chị có thể nghĩ đến chuyện đó? Hùng cũng đồng ý với tôi, nhẹ nhàng nói với chị: “Chị Thảo, chuyện này nhạy cảm, để từ từ đã. Bố chưa sẵn sàng đâu.” Nhưng chị Thảo chỉ cười, nói rằng chị “chỉ muốn cả nhà hạnh phúc”.

Vài tuần sau, chị Thảo càng sốt sắng hơn. Chị mang về nhà một người phụ nữ tên là bà Liên, khoảng 55 tuổi, ăn mặc sang trọng, giọng nói ngọt ngào. Chị giới thiệu bà Liên là “bạn của một người quen”, từng làm việc ở nước ngoài, giờ về Việt Nam sống một mình. Bà Liên rất khéo léo, mang quà biếu bố Tâm, hỏi han ông đủ chuyện, từ sức khỏe đến sở thích. Bố Tâm, dù không thoải mái, vẫn lịch sự đáp lại vì không muốn làm chị Thảo mất mặt.

Nhưng tôi bắt đầu nghi ngờ. Chị Thảo chưa bao giờ là người vô tư như chị tỏ ra. Chị luôn tính toán, từ việc chia tiền mừng cưới đến chuyện phân chia tài sản khi mẹ còn sống. Tôi để ý thấy mỗi lần bà Liên đến, chị Thảo luôn tìm cách để hai người nói chuyện riêng, còn cố ý kể về tài sản của bố: căn nhà lớn, mảnh đất ở quê, và khoản tiết kiệm mà mẹ để lại. Tôi quyết định âm thầm tìm hiểu.

Tôi nhờ một người bạn làm ở công ty bất động sản tra thông tin về bà Liên. Kết quả khiến tôi sốc: bà Liên không phải người giàu có như chị Thảo giới thiệu, mà là một phụ nữ từng ly hôn, nợ nần chồng chất, và có liên quan đến một nhóm lừa đảo chuyên nhắm vào những người lớn tuổi có tài sản. Tôi tiếp tục theo dõi và phát hiện chị Thảo thường xuyên gặp bà Liên ở một quán cà phê, trao đổi những giấy tờ đáng ngờ. Một lần, tôi lén nghe được cuộc nói chuyện của họ. Chị Thảo thì thầm: “Nếu bà lấy được bố, căn nhà này sẽ được bán, chia đôi như thỏa thuận. Tôi sẽ lo phần còn lại.”

Hóa ra, chị Thảo đã lên kế hoạch từ lâu. Chị muốn bà Liên quyến rũ bố Tâm, cưới ông, rồi thuyết phục ông bán căn nhà – tài sản lớn nhất của gia đình. Sau đó, chị Thảo và bà Liên sẽ chia chác số tiền. Chị làm vậy vì ghen tức với việc mẹ chồng để lại phần lớn tài sản cho bố, mà theo chị, “nhà anh Kiên đáng được hưởng nhiều hơn”.

Tôi run lên vì tức giận, nhưng cố giữ bình tĩnh. Tôi kể mọi chuyện với Hùng, và chúng tôi quyết định vạch trần âm mưu trước mặt cả nhà. Một buổi tối, khi chị Thảo lại mời bà Liên đến ăn cơm, tôi mang ra xấp giấy tờ mà bạn tôi đã thu thập, gồm hồ sơ nợ nần của bà Liên và ảnh chụp chị Thảo gặp bà ta. Tôi đặt chúng lên bàn, nhìn thẳng vào chị Thảo: “Chị giải thích đi, tại sao chị lại muốn lừa bố bán nhà?”

Chị Thảo tái mặt, lắp bắp chối cãi, nhưng bà Liên, thấy tình thế bất lợi, vội vàng đứng dậy xin phép về. Bố Tâm, dù đã lớn tuổi, vẫn đủ minh mẫn để hiểu chuyện. Ông nhìn chị Thảo, giọng buồn bã: “Thảo, ta coi con như con ruột. Sao con lại làm thế với ta, với mẹ con?” Chị Thảo bật khóc, nhưng không phải vì hối hận, mà vì kế hoạch bị bại lộ. Anh Kiên, chồng chị, sốc nặng, xin lỗi bố và hứa sẽ nói chuyện riêng với vợ.

Sau hôm đó, chị Thảo và anh Kiên chuyển ra ngoài sống, vì anh Kiên không chịu nổi hành động của vợ. Bố Tâm, dù đau lòng, vẫn tha thứ cho chị Thảo, nhưng ông nói rằng ông cần thời gian để quên đi chuyện này. Căn nhà vẫn là nơi cả gia đình tôi quây quần, nhưng nỗi buồn về lòng tham của chị Thảo để lại một vết sẹo khó lành.

Tôi học được rằng, trong gia đình, lòng tin là thứ quý giá nhất, nhưng cũng dễ bị lợi dụng nhất. Dù mẹ chồng đã ra đi, tôi tin bà vẫn đang dõi theo, phù hộ cho gia đình chúng tôi vượt qua những sóng gió này. Với bố Tâm, ông nói ông chỉ cần các con bên cạnh, chẳng cần ai thay thế mẹ. Và đó là điều khiến tôi càng thêm trân trọng mái ấm này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News