Tôi là Minh, 45 tuổi, một đại gia bất động sản nổi tiếng ở TP.HCM. 15 năm trước, tôi và vợ cũ – chị Lan – ly hôn sau 3 năm chung sống. Tôi mải mê chạy theo sự nghiệp, bỏ rơi Lan, người luôn tần tảo bên tôi khi tôi còn nghèo khó. Sau ly hôn, tôi không liên lạc với Lan nữa, xây dựng sự nghiệp thành công, cưới một người vợ mới giàu có, và sống cuộc đời xa hoa. Còn Lan, tôi nghe nói đã rời quê ở Long An, không ai biết cô ấy đi đâu.
Chiều nay, ngày 16 tháng 5 năm 2025, lúc 03:25 PM, tôi đến một quán nhậu nhỏ ở ngoại ô TP.HCM để gặp đối tác. Quán đơn sơ, mùi khói và tiếng cười vang lên, không phải nơi tôi thường lui tới. Khi bước vào, tôi sững sờ khi thấy một người phụ nữ đứng sau quầy, đang thái đĩa lòng sẻ điếu – chính là Lan. Cô ấy vẫn dáng người nhỏ nhắn, nhưng tóc đã điểm bạc, khuôn mặt khắc khổ hơn xưa. Tôi gọi: “Lan, là em sao?” Cô quay lại, mắt đỏ hoe, nhưng lạnh lùng: “Anh Minh? Anh đến đây làm gì?”
Tôi mời cô ngồi xuống, hỏi han, nhưng cô chỉ đáp ngắn gọn: “Em sống bằng nghề này, đủ nuôi con.” Tôi ngạc nhiên: “Con? Con ai?” Lan nhìn tôi, giọng run run: “Con của anh và em. 15 năm trước, em mang thai, nhưng anh đã bỏ em đi.” Tôi chết lặng. Hóa ra, trước khi ly hôn, Lan phát hiện mình mang thai, nhưng tôi quá bận rộn, không quan tâm, và cô quyết định ra đi để tôi không bị ràng buộc. Cô sinh một bé gái, đặt tên là Hoa, và tự mình nuôi con bằng nghề bán lòng sẻ điếu ở quán nhậu này.
Tôi yêu cầu gặp Hoa, và cô bé – giờ 14 tuổi – xuất hiện. Hoa giống tôi như đúc, từ đôi mắt đến nụ cười. Tôi ôm mặt, nước mắt rơi: “Lan, sao em không nói? Anh đã bỏ lỡ 14 năm của con!” Lan lắc đầu: “Anh có cuộc sống mới, em không muốn phá hoại. Em nuôi con bằng nghề này, dù vất vả, nhưng em không hối hận.” Tôi gục ngã, nhận ra mình đã sai lầm lớn khi bỏ rơi họ. Tôi quỳ xuống, xin Lan tha thứ, nhưng cô từ chối: “Quá khứ không thể quay lại. Anh đi đi.”
Tôi không thể chấp nhận, quyết định bù đắp. Tôi đề nghị hỗ trợ tài chính, nhưng Lan chỉ đồng ý nếu tôi dành thời gian cho Hoa. Tôi ly hôn vợ mới, dọn về gần quán nhậu, xin làm cha của Hoa. Ban đầu, Hoa xa cách, nhưng dần dần, cô bé chấp nhận tôi. Tôi cũng học cách làm lòng sẻ điếu từ Lan, cùng cô bán hàng, để hiểu cuộc sống cô đã trải qua.
Đến tháng 12 năm 2025, Lan đồng ý cho tôi quay lại, không phải vì tiền, mà vì tôi đã chứng minh tình yêu thật sự qua hành động. Chúng tôi tái hợp, sống giản dị trong căn nhà nhỏ, cùng nuôi Hoa. Câu chuyện về tôi và Lan lan khắp vùng, trở thành bài học về sự chuộc lỗi và giá trị của gia đình. Với tôi, từ một đại gia kiêu ngạo, tôi học được rằng hạnh phúc thật sự nằm ở tình yêu và sự hy sinh, không phải tiền bạc hay danh vọng.