×
×

Tôi là Thủy, 29 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Quảng Ninh

Tôi là Thủy, 29 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Quảng Ninh. Người yêu tôi – anh Tuấn, 32 tuổi – vừa mất cách đây 3 ngày, ngày 16 tháng 5 năm 2025, vì một cơn nhồi máu cơ tim bất ngờ. Anh và tôi yêu nhau 2 năm, dự định cưới vào cuối năm nay. Tôi đau đớn tột cùng, hàng ngày đến thắp hương cho anh tại nhà anh, nơi gia đình đang tổ chức lễ tang. Anh là con trai duy nhất, sống cùng mẹ – bà Lan, 60 tuổi – và tôi luôn được bà yêu thương như con.

Sáng nay, ngày 19 tháng 5 năm 2025, lúc 10:37 AM, tôi đang đứng trong sân nhà anh, sắp xếp lễ vật, thì một người phụ nữ lạ mặt đeo khăn tang chạy xộc vào. Cô khoảng 30 tuổi, mặt mày hoảng loạn, hét lên: “Tôi là vợ anh Tuấn! Tại sao không báo cho tôi? Con tôi đâu?” Tôi thất thần, không hiểu chuyện gì, lùi lại vài bước. Bà Lan từ trong nhà bước ra, mặt tái nhợt, kéo tôi vào trong và bảo người phụ nữ ngồi xuống.

Tôi run giọng hỏi: “Mẹ, chuyện gì vậy? Anh Tuấn làm sao có vợ?” Bà Lan thở dài, nước mắt rơi, kể lại sự thật. Hóa ra, 5 năm trước, khi Tuấn 27 tuổi, anh bí mật kết hôn với người phụ nữ tên là Hạnh để giúp cô ấy thoát khỏi một gia đình bạo lực. Họ có một con trai 4 tuổi, nhưng sau đó, Hạnh bỏ đi, để lại con cho Tuấn. Anh không muốn tôi biết vì sợ tôi tổn thương, nên nuôi con một mình, giấu tôi và cả gia đình. Bà Lan biết chuyện, nhưng tôn trọng ý anh, giữ im lặng. “Tuấn định nói với con sau khi cưới, nhưng giờ…” bà nghẹn ngào.

Hạnh kể rằng cô vừa trở về sau 4 năm mất liên lạc, định xin lỗi Tuấn và xin lại con, nhưng không ngờ anh đã qua đời. Cô khóc nức nở: “Tôi sai rồi, tôi không xứng làm mẹ nó. Nhưng tôi muốn gặp con lần cuối.” Tôi sững sờ, vừa đau lòng vì bị lừa dối, vừa thương anh vì gánh nặng anh đã mang. Bà Lan dẫn Hạnh vào phòng, nơi cậu bé 4 tuổi – cháu nội bà – đang ngồi chơi. Cậu bé không nhận ra mẹ, chỉ gọi bà Lan là “bà” và hỏi: “Bà ơi, bố đâu rồi?”

Tôi ngồi một góc, nước mắt rơi. Tôi giận Tuấn vì giấu tôi, nhưng hiểu rằng anh làm vậy để bảo vệ tôi và con anh. Tôi hỏi bà Lan: “Con phải làm sao, mẹ?” Bà nắm tay tôi, nói: “Con là con dâu mẹ. Tuấn yêu con thật lòng. Nếu con chấp nhận, hãy ở lại, giúp mẹ nuôi cháu. Còn Hạnh, để mẹ lo.”

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định ở lại. Tôi gặp Hạnh, nói rõ: “Chị có thể thăm con, nhưng tôi và mẹ sẽ nuôi nó. Anh Tuấn muốn vậy.” Hạnh đồng ý, hứa sẽ chuộc lỗi. Tôi nhận cậu bé làm em, cùng bà Lan chăm sóc, xem như cách để tưởng nhớ Tuấn. Dù trái tim tôi vẫn đau vì sự thật, tôi học cách tha thứ, vì tình yêu của anh dành cho tôi và con anh là thật.

Câu chuyện lan trong thị trấn, trở thành bài học về tình thân và sự hy sinh. Với tôi, mất Tuấn là mất một phần cuộc đời, nhưng ở lại với gia đình anh là cách tôi giữ anh trong tim mãi mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News