Trước ngày cưới vợ mới, tôi mang theo bó hoa cúc trắng và ít dụng cụ lau dọn đến nghĩa trang. Ngôi mộ của Hương, vợ cũ của tôi, nằm lặng lẽ dưới bóng cây bàng già. Đã ba năm kể từ ngày cô ấy ra đi vì căn bệnh quái ác, nhưng mỗi lần đứng trước bia đá khắc tên cô, lòng tôi vẫn nặng trĩu. Tôi quỳ xuống, cẩn thận lau sạch từng vệt bụi trên tấm bia, thì thầm: “Hương, anh sắp tái hôn. Em đừng trách anh, nhé? Anh chỉ muốn tìm một bến bờ để tiếp tục sống.”
Tôi thắp ba nén hương, khói bay lượn lờ trong không khí se lạnh. Đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện từ phía xa. Một người phụ nữ trạc ba mươi, mặc áo dài trắng, mái tóc dài buông xõa, bước đi chậm rãi về phía tôi. Tôi ngỡ là người đến viếng mộ, nhưng ánh mắt cô ấy dừng lại ngay trên ngôi mộ của Hương, sâu thẳm và đầy cảm xúc. Cô ấy đứng cách tôi vài bước, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tấm bia.
“Chị là…?” Tôi lên tiếng, giọng hơi ngập ngừng.
Cô ấy quay sang, đôi mắt ánh lên nét buồn. “Tôi là Lan, bạn thân của Hương hồi đại học. Hôm nay là ngày giỗ cô ấy, nên tôi đến.”
Tôi giật mình. Hương chưa từng nhắc đến Lan, nhưng nhìn cách cô ấy đứng đó, tôi tin cô ấy không nói dối. “Cảm ơn chị đã nhớ đến Hương,” tôi đáp, cố giữ giọng bình tĩnh.
Lan mỉm cười nhạt, rồi bất ngờ hỏi: “Anh sắp cưới lại, đúng không?”
Tôi sững sờ, không hiểu sao cô ấy biết. “Sao chị…?”
“Hương kể rất nhiều về anh,” Lan cắt lời, giọng trầm. “Cô ấy từng nói, nếu một ngày anh tìm được hạnh phúc mới, cô ấy sẽ không trách. Nhưng anh có chắc người anh chọn là người Hương mong muốn?”
Câu hỏi của Lan như một nhát dao. Tôi chưa kịp trả lời thì cô ấy lấy từ túi xách một chiếc hộp gỗ nhỏ, đặt trước mộ Hương. “Đây là thứ Hương nhờ tôi giữ. Cô ấy bảo, nếu anh tái hôn, hãy đưa nó cho anh.”
Tôi run run mở chiếc hộp. Bên trong là một lá thư viết tay của Hương, nét chữ quen thuộc khiến tim tôi thắt lại. Thư viết:
“Anh yêu, nếu anh đang đọc lá thư này, có lẽ anh đã sẵn sàng bước tiếp. Em không trách anh, nhưng em muốn anh biết sự thật. Người anh sắp cưới, chị ấy từng là bạn thân của em. Chị ấy yêu anh từ lâu, nhưng em là người đến trước. Em không muốn anh sống trong lầm tưởng. Hãy lắng nghe trái tim mình, anh nhé. Yêu anh, mãi mãi. Hương.”
Tôi chết lặng. Người tôi sắp cưới, Mai, từng là bạn thân của Hương? Tại sao cô ấy chưa từng nói? Đầu óc tôi quay cuồng, những mảnh ký ức vụn vặt hiện lên: cách Mai xuất hiện đúng lúc tôi suy sụp nhất, cách cô ấy luôn tránh nhắc về Hương, và cả ánh mắt thoáng buồn mỗi khi tôi kể về quá khứ.
Lan đặt tay lên vai tôi, giọng nhẹ nhàng: “Hương muốn anh hạnh phúc, nhưng cô ấy cũng muốn anh sống thật với lòng mình. Hãy nghĩ kỹ trước khi quyết định.”
Đêm đó, tôi không ngủ được. Lá thư của Hương nằm trên bàn, từng chữ như xoáy vào tâm trí. Tôi gọi điện cho Mai, yêu cầu một cuộc gặp. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Mai thừa nhận tất cả. Cô ấy yêu tôi từ những ngày còn học chung với Hương, nhưng chưa từng dám nói. Khi Hương mất, cô ấy đến bên tôi, vừa vì tình yêu, vừa vì cảm giác tội lỗi với bạn thân.
“Anh có thể tha thứ cho em không?” Mai hỏi, mắt ngấn lệ.
Tôi không trả lời ngay. Trong lòng tôi, Hương vẫn là một phần không thể xóa nhòa, nhưng tôi cũng nhận ra, Mai đã ở bên tôi qua những ngày đen tối nhất. Tình yêu của cô ấy, dù bắt đầu từ sự giấu giếm, là chân thành.
Ngày cưới vẫn diễn ra, nhưng trước khi trao nhẫn, tôi lặng lẽ đặt bó cúc trắng trước ảnh Hương trong góc nhỏ của lễ đường. Tôi thầm thì: “Cảm ơn em, Hương. Anh sẽ sống tốt, vì em và vì chính anh.”
Từ ngày ấy, cuộc đời tôi thay đổi. Không chỉ vì bí mật được hé lộ, mà vì tôi học được cách trân trọng hiện tại, tha thứ cho quá khứ, và yêu thương một cách trọn vẹn hơn.