Chiếc xe hơi bóng loáng dừng lại bên con đường đất đỏ hun hút. Cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ, vest đen lịch lãm, đôi giày da đắt tiền còn dính chút bụi, bước xuống. Anh ngẩng đầu nhìn ngôi làng cũ – nơi từng là bến đỗ của một đời ấu thơ.
Cả làng xôn xao.
“Minh kìa! Nó về thật đấy!”
“Nghe nói nó giờ là tỷ phú, có công ty gì ở nước ngoài, giàu lắm!”
“Tưởng đi biệt luôn, ai ngờ về lại…”
Không chờ ai chào hỏi, Minh sải bước về căn nhà nhỏ bên bờ sông – nơi từng có một người phụ nữ hiền hậu chờ anh mỗi ngày.
Nhưng trước mắt anh giờ chỉ là một nền đất trơ trọi, cỏ mọc cao đến gối, vài mảnh ngói vỡ nằm rải rác. Minh đứng lặng.
Anh run run hỏi một bà cụ bên đường:
— “Bà Lành đâu rồi ạ?”
Cụ già lặng thinh, nhìn anh với ánh mắt vừa thương vừa giận. Một lúc sau, cụ chỉ tay ra sau lưng:
— “Ra nghĩa địa mà tìm… Bả đi rồi, đi cách đây hai năm.”
ẦM.
Mọi âm thanh như sụp đổ trong đầu Minh. Anh gục xuống, nước mắt trào ra không kịp ngăn.
— “Mẹ ơi… con về rồi… sao mẹ không chờ con thêm chút nữa…”
Cụ bà dắt Minh đến mộ bà Lành. Ngôi mộ đơn sơ, nằm cạnh bờ sông. Tấm bia khắc dòng chữ thô: “Nguyễn Thị Lành – 1968-2023 – Người mẹ của Minh.”
Bên mộ, một cuốn sổ cũ được đặt cẩn thận trong túi nilon.
Minh run tay mở ra. Là những dòng nhật ký… của mẹ.
“Hôm nay mưa. Nhớ nó quá… Không biết ở chốn đô thành có ai nấu cho nó bát cháo trắng không…”
“Minh à, nếu con đọc được những dòng này, tức là tao không còn nữa. Tao biết mình già rồi, chẳng sống được bao lâu. Nhưng chỉ ước một lần… được nghe tiếng con gọi: ‘Mẹ ơi, con về rồi…’”
Minh bật khóc, ôm chặt cuốn sổ, gục xuống mộ.
Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng gió sông lồng lộng, và giọng anh nghẹn ngào:
— “Mẹ ơi… con đã thành công rồi… nhưng con lại về muộn mất rồi…”
Một năm sau, trên nền đất cũ, mọc lên một ngôi nhà mái đỏ, bảng hiệu bằng gỗ treo phía trước: “Mái Nhà Lành – Thư viện miễn phí cho trẻ em nghèo.”
Minh ở lại làng một tháng mỗi năm, dạy học, làm từ thiện, kể câu chuyện về “một người mẹ không máu mủ nhưng có trái tim vĩ đại hơn bất kỳ ai”.