×
×

Ngày ăn hỏi, chú hàng xóm tặng 3 tỷ với 1 điều kiện bất ngờ, nhà trai b:ức x:úc lập tức mang trầu cau về

Hôm ấy là ngày đính hôn của tôi, một buổi sáng rực rỡ với nắng vàng và tiếng cười rộn ràng. Nhà tôi ở một khu phố nhỏ, nơi hàng xóm thân thiết như ruột thịt. Lễ đính hôn diễn ra ấm cúng, nhà trai mang trầu cau, rượu quý, và cả những lời chúc phúc chân thành. Tuấn, vị hôn phu của tôi, là một chàng trai hiền lành, yêu tôi hết mực. Mọi thứ dường như hoàn hảo.

Giữa buổi lễ, chú Tâm, hàng xóm sát vách, bước vào với nụ cười bí ẩn. Chú năm nay ngoài năm mươi, sống độc thân, ít nói nhưng luôn tốt bụng. Chú cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ, trạm trổ tinh xảo, đặt lên bàn và nói: “Chú tặng hai đứa món quà này, coi như chút lòng thành.” Tôi cảm ơn rối rít, nghĩ đó chỉ là một món đồ lưu niệm. Nhưng khi mở hộp, cả nhà tôi chết lặng: bên trong là giấy tờ sở hữu một căn hộ cao cấp trị giá 3 tỷ đồng, đứng tên tôi.
Không khí bỗng chùng xuống. Mẹ Tuấn cau mày, bố anh thì lặng lẽ đặt chén trà xuống bàn. Tuấn nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ. Tôi hoang mang, chẳng hiểu tại sao chú Tâm lại tặng món quà đắt giá đến vậy. Chú chỉ cười nhẹ, nói: “Coi như chú trả nợ đời,” rồi rời đi, để lại cả nhà trong sự ngỡ ngàng.

Nhà trai bắt đầu xì xào. Mẹ Tuấn đứng dậy, giọng gay gắt: “Quà cáp thế này là ý gì? Nhà này có gì mờ ám với ông hàng xóm sao?” Tôi cố giải thích rằng mình cũng không biết lý do, nhưng sự nghi kỵ đã lan tỏa. Bố Tuấn, vốn trầm tính, cuối cùng lên tiếng: “Nếu không rõ ràng, chúng tôi không thể tiếp tục lễ này.” Trước sự sững sờ của cả nhà, họ thu dọn trầu cau, rượu lễ, và rời đi. Tuấn nhìn tôi lần cuối, ánh mắt đau đớn, rồi cũng bước theo gia đình.

Tôi như người mất hồn. Đêm đó, tôi sang nhà chú Tâm để hỏi cho ra lẽ. Chú ngồi ở góc phòng, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt đầy nếp nhăn. Tôi gặng hỏi: “Chú, tại sao chú tặng cháu món quà đó? Cháu không cần, giờ nhà trai hiểu lầm, hôn lễ tan vỡ rồi!” Chú thở dài, lấy từ tủ ra một bức ảnh cũ, trong đó là một người phụ nữ trẻ, trông giống mẹ tôi như đúc.

“Cháu biết không,” chú bắt đầu, giọng trầm buồn, “mẹ cháu và chú từng yêu nhau, trước khi mẹ cháu lấy bố cháu. Khi ấy, chú nghèo khó, không thể cho mẹ cháu cuộc sống tốt. Chú rời đi, mang theo lời hứa sẽ quay lại khi thành công. Nhưng khi chú trở về, mẹ cháu đã có cháu. Chú không trách, chỉ âm thầm dõi theo. Căn hộ đó là tâm nguyện của chú, muốn mẹ cháu và cháu có một cuộc sống sung túc, dù chú không thể ở bên.”
Tôi sững sờ, không ngờ sau bao năm, chú Tâm vẫn giữ tình yêu ấy. Nhưng điều chú không ngờ là món quà ấy lại phá hủy hạnh phúc của tôi. Tôi bật khóc: “Chú ơi, cháu không cần căn hộ! Cháu chỉ muốn Tuấn và gia đình anh ấy hiểu cháu!”

Twist bất ngờ: Đúng lúc đó, chuông cửa reo. Tuấn bước vào, tay cầm bức thư cũ nhàu nhĩ. Anh nói, giọng run run: “Anh vừa tìm thấy lá thư này trong đồ đạc cũ của mẹ anh. Là thư mẹ anh viết cho chú Tâm, nói rằng bà biết chú vẫn dõi theo mẹ em, và bà cảm ơn chú vì đã âm thầm giúp đỡ gia đình em trong những năm khó khăn. Anh xin lỗi, anh đã hiểu lầm em.”

Hóa ra, mẹ Tuấn và chú Tâm từng là bạn thân từ thời trẻ. Khi gia đình tôi gặp khó khăn, chính chú Tâm đã lặng lẽ chu cấp, gửi tiền qua mẹ Tuấn để không ai nghi ngờ. Căn hộ 3 tỷ là món quà cuối cùng chú dành cho mẹ tôi, nhưng cũng là lời tạm biệt, vì chú vừa phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo, không còn sống được bao lâu.
Tôi ôm Tuấn, nước mắt lăn dài. Chú Tâm mỉm cười, đặt tay lên vai chúng tôi: “Hạnh phúc của hai đứa là món quà lớn nhất cho chú.” Đám cưới của chúng tôi cuối cùng vẫn diễn ra, nhưng trong lòng tôi luôn mang theo câu chuyện về một tình yêu thầm lặng, và một món quà đã suýt chia cắt định mệnh của đời mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News