×
×

Tôi đến nhà g-ái mang theo đúng 1 chỉ vàng làm sính lễ và bị cả họ cư;/ời nhạ;/o “vừa ngh;/èo vừa trơ”, đến khi tôi mở túi đưa cho bố vợ 5 quyển sổ đỏ


Ngày dạm ngõ, tôi ăn mặc giản dị, tay chỉ xách theo một túi vải nhỏ.
Trong túi, có đúng 1 chỉ vàng, một ít bánh kẹo quê và mấy trái cây tự tay mẹ tôi hái vội ngoài vườn.

Bên nhà gái vừa nhìn thấy tôi là ánh mắt khinh khỉnh lướt từ đầu đến chân.
Chưa kịp ngồi vào mâm trà, mấy người bên họ hàng nhà gái đã xì xào:

“Đây à? Cái thằng ‘trai bản quèn’ đó hả?”
“1 chỉ vàng đòi hỏi cưới cháu gái cưng nhà này, vừa nghèo vừa trơ!”

Mẹ vợ tương lai thì chẳng thèm nhìn thẳng mặt tôi, tay chỉ chén nước như đuổi khéo:

“Thôi thì có tấm lòng là được, không ép ai quá sức…”


Tôi cười nhẹ.
Không thanh minh, không phân bua.
Đến lúc chuẩn bị đứng lên chào ra về, tôi lôi từ trong túi ra thêm một tập hồ sơ, đưa bằng hai tay cho bố vợ tương lai và nói:

“Cháu xin phép biếu bác vài giấy tờ nhỏ, coi như của hồi môn để sau này vợ chồng con xây dựng gần ông bà cho dễ bề phụng dưỡng.”

Ông vừa mở ra, vừa nhướn mày khó hiểu.
Cả họ nhà gái nghiêng đầu nhìn.

Bên trong là… 5 cuốn sổ đỏ.

Người đầu tiên hét lên là ông bác cả:

“Ủa khoan… địa chỉ mảnh đất này… là mặt tiền đường lớn đối diện nhà ông luôn mà?”

Ông bố vợ vừa run vừa mở thêm mảnh thứ hai, thứ ba…
Mặt ông dần trắng bệch.

Mảnh thứ năm mở ra, ông ném rơi cả sổ đỏ xuống đất, run rẩy nói:

“Sao tên chủ đất… cả 5 sổ này… đều là tên thằng này?!”

Cả họ chết lặng.
Thì ra… 5 mảnh đất mặt tiền lớn nhất đối diện ngay trước cổng nhà gái, vốn từng là nơi ông bố vợ ao ước nhiều năm để mở rộng kinh doanh – nay đã thuộc về tôi từ một năm trước.

Không ai biết rằng tôi đã lặng lẽ gom từng mảnh ấy sau khi yêu con gái ông.
Tôi không khoe khoang, không than nghèo kể khổ, chỉ lẳng lặng làm – và chờ đúng ngày hôm nay để đưa họ biết thế nào là giá trị của sự im lặng và bản lĩnh.

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

“Cháu không có họ hàng làm quan, cũng không quen doanh nhân nào, chỉ là thằng nông dân làm đất – nhưng những gì cháu có, cháu sẽ dồn hết cho con gái bác sống tử tế cả đời.
Cháu xin lỗi… vì mang ít vàng, nhưng mong bác nhận 5 mảnh đất này làm lời hứa danh dự.”

Không ai dám nói gì thêm.
Mẹ vợ trước đó còn chép miệng “trơ trẽn”, nay lén đi vào buồng, thẹn đến đỏ mặt.


Vài tuần sau, nhà gái tự mang sính lễ qua nhà tôi xin lại ngày cưới, kèm lời nhắn chân thành từ bố vợ:

“Chỉ có người đàn ông dám im lặng làm việc, biết nghĩ lâu dài cho vợ con, mới đáng để gửi gắm cả đời con gái.”

Còn tôi – vẫn giữ đúng lời hứa, chưa từng lấy một tấc đất ấy ra bán.
Bởi giá trị thật sự không nằm ở đất, mà ở lòng người đã vì yêu mà chuẩn bị âm thầm đến thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News