Tôi về làm dâu nhà anh được gần một năm. Gia đình chồng chỉ có ba người: tôi, anh – chồng tôi, và bố chồng. Mẹ chồng mất sớm. Anh là con một, công việc thường xuyên đi công tác xa. Những lần anh đi vắng, căn nhà chỉ còn tôi và bố chồng.
Ban đầu, tôi nghĩ mọi thứ đều ổn. Bố chồng là người ít nói, hay ngồi lặng lẽ trước bàn thờ, đốt nhang và ngắm ảnh vợ. Nhưng từ vài tháng trước, tôi bắt đầu để ý thấy mỗi đêm tầm 2 – 3 giờ sáng, có tiếng lục đục ở phòng tôi. Lúc đầu tôi tưởng mình mơ, nhưng rồi một đêm tỉnh giấc, tôi rùng mình khi thấy bóng người đang khom lưng bên tủ quần áo của mình.
Là… bố chồng.
Tôi nín thở, nằm im, giả vờ ngủ. Ông lục tìm một lúc, rồi lặng lẽ rời đi. Sáng hôm sau, tôi hỏi anh qua điện thoại:
— Bố có hay tìm gì đó không?
Anh đáp hời hợt:
— Ừ, bố hay quên đồ, chắc tìm thuốc hay chìa khóa.
Tôi không tin. Những đêm tiếp theo, tôi đặt camera giấu kín trong phòng. Quả thật, đúng 2 giờ 17 phút mỗi đêm, ông lại vào phòng tôi. Có khi mở ngăn kéo, có khi lần mò trong tủ áo, thậm chí có đêm ông nhìn chằm chằm vào tôi lúc tôi ngủ. Tôi rợn tóc gáy, run như cầy sấy, tim đập dồn dập không dám cử động.
Tôi mang đoạn video cho chồng xem. Mặt anh tái mét, lặng đi. Tối hôm đó anh gọi điện về chất vấn bố. Tôi đứng nép sau lưng anh nghe lỏm được:
— Con nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Tao chỉ tìm thuốc, con dâu mày để nhầm trong tủ, tao không muốn làm phiền ban ngày nên mới lục đêm!
Tôi quyết định dọn về nhà mẹ đẻ một thời gian, lấy cớ mệt và muốn nghỉ ngơi. Mấy hôm sau, chị họ chồng – người thân bên ngoại – gọi cho tôi, giọng khẽ run:
— Em… em phải cẩn thận. Trước đây từng có một cô giúp việc ở trong nhà, nửa đêm bỏ đi không nói gì. Lúc sau mới nghe phong thanh rằng bị ông ấy… làm chuyện mờ ám.
Tôi bàng hoàng. Rời khỏi ngôi nhà đó là quyết định đúng đắn. Nhưng tôi vẫn còn một việc phải làm.
Một tuần sau, tôi nhờ luật sư và gia đình đến nói chuyện rõ ràng. Tôi không tố cáo, nhưng yêu cầu được ly thân nếu chồng không tin tôi. Đối diện với những bằng chứng rõ ràng, cuối cùng, chồng tôi cúi đầu im lặng. Còn ông – người cha tưởng chừng đạo mạo – chỉ ngồi im, rồi bật cười khô khốc:
— Tao chỉ muốn tìm lại… mùi của bà ấy. Cái mùi đàn bà còn sót lại trong căn nhà này…
Tôi rùng mình. Từ hôm đó, tôi không bao giờ quay lại căn nhà đó nữa.