Tôi bị mẹ ép đi xem mắt. Bà bảo:
– “Con không còn trẻ nữa. Gặp thử đi, biết đâu lại hợp.”
Tôi ậm ừ cho qua, nghĩ đơn giản chỉ là một buổi cà phê gượng gạo với một người đàn ông xa lạ.
Nhưng khi cánh cửa quán mở ra, tôi chết lặng.
Là anh ấy. Người yêu cũ.
Người mà tôi từng yêu đến tận xương tủy, từng nghĩ sẽ lấy làm chồng… cho đến ngày anh rời đi không một lời từ biệt.
Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây nghẹt thở.
Tôi định quay lưng bỏ đi thì mẹ tôi bất ngờ bước vào, tươi cười giới thiệu:
– “Đây là gia đình bên đằng trai. Họ vừa từ nước ngoài về, giỏi giang, giàu có lắm.”
Tôi sững sờ: hóa ra, anh ta là con của người bạn thân mẹ tôi. Là “đối tượng tốt” mà bà nhắm sẵn.
Anh nhìn tôi, khẽ nói:
– “Em vẫn xinh như ngày đó… Nhưng sao hôm ấy em không đợi anh giải thích?”
Tôi cười chua chát:
– “Anh biến mất, tôi phải đợi trong bao lâu? Một tuần? Một tháng? Hay là mấy năm như bây giờ?”
Anh thở dài:
– “Hôm đó, anh bị tai nạn. Hôn mê hơn 3 tuần. Tỉnh lại thì mọi thứ đã muộn. Anh tìm em, nhưng em đã chuyển chỗ, đổi số… Gia đình anh không muốn anh liên lạc lại nữa. Họ tưởng em là kẻ đào mỏ…”
Tôi chết lặng. Mọi giận dữ trong tôi như sụp đổ.
Mẹ tôi vẫn vui vẻ cười nói bên cạnh mà không hề biết, trái tim tôi đang rung lên vì quá khứ chưa từng nguôi.
Anh ngập ngừng:
– “Anh có thể bắt đầu lại không?”
Tôi không trả lời. Nhưng khi rời khỏi quán, tôi thấy mình đã lưu số anh lại.
Dù là vô thức… hay là định mệnh?