Tôi bước vào căn nhà ấy với đôi giày dính bùn đất sau cơn mưa chiều. Họ hàng anh ngồi đầy phòng khách, quần áo chỉn chu, mặt mày săm soi. Mẹ anh không nói không rằng, chỉ đưa ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi mỉm cười, lễ phép chào từng người, dù biết rõ sau lưng mình là vô số lời bàn tán.
Họ nói tôi đào mỏ.
Tôi là đứa con gái tỉnh lẻ, học đại học ở Sài Gòn rồi ở lại làm kế toán cho một công ty nước ngoài. Lương tôi không cao, nhưng tôi tiết kiệm. Từng đồng. Từng năm. Tôi gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật bạn chung. Anh hiền, trầm tính, là nhân viên kỹ thuật – gia đình ở thành phố, có sẵn nhà.
Yêu nhau hai năm, anh đưa tôi về ra mắt. Mẹ anh nhìn chiếc túi tôi đeo – loại hàng bình dân – rồi cười nhạt. Họ hàng anh sau đó bàn tán: “Con nhỏ nghèo rớt, bám lấy thằng Tuấn để đổi đời.”
Tôi cắn răng chịu đựng. Vì yêu. Vì nghĩ chỉ cần chúng tôi hạnh phúc, mọi thứ khác không còn quan trọng.
Khi cưới, nhà anh không cho một đồng sính lễ. Tôi không trách. Cha mẹ tôi cũng chẳng có của hồi môn gì ngoài mấy chỉ vàng cưới. Nhưng tôi âm thầm chuẩn bị một món quà.
Tôi lấy hết tiền tiết kiệm – cả gần bảy năm làm việc – và vay thêm một ít từ người bạn thân. Tôi mua một căn nhà nhỏ, trong một hẻm yên tĩnh ở Gò Vấp. Tôi để chồng đứng tên.
Anh bất ngờ, mắt rưng rưng khi tôi trao giấy tờ. “Em… sao em không để tên mình?”
Tôi cười. “Vì em tin anh.”
Tưởng rằng, từ đó, tôi sẽ được thừa nhận.
Nhưng không.
Mẹ anh vẫn bảo: “Nó may mắn mới lấy được Tuấn. Chứ đời nào có nhà sẵn mà lại lọt vào tay nó?” Cô dì chú bác tiếp lời: “Đúng rồi! Con nhỏ biết bám quá mà.”
Tôi im lặng. Không một ai trong nhà ấy biết sự thật. Chồng tôi cũng không nói, vì anh nghĩ tôi không muốn. Có lẽ, tôi ngu dại. Hoặc chỉ là quá ngốc để tin rằng, tình yêu có thể khiến người ta bớt định kiến.
Rồi biến cố xảy ra.
Một ngày, tôi trở về nhà, thấy vali của mình bị kéo ra ngoài. Quần áo tôi bị ném bừa bãi trước cửa.
Mẹ anh đứng đó, giận dữ: “Cô nghĩ mình là ai? Ở nhờ nhà người ta mà còn hống hách!”
Tôi chết lặng. Còn anh, anh đứng phía sau mẹ, mặt mày bối rối, không dám nhìn tôi.
Tôi không khóc. Tôi lặng lẽ nhặt lại đồ, gọi taxi. Trước khi bước lên xe, tôi chỉ nói một câu: “Căn nhà đó, tôi mua. Anh là người đứng tên, nhưng tôi là người trả từng đồng. Đừng để tôi phải chứng minh điều đó bằng pháp luật.”
Cả gia đình im phăng phắc.
Tôi đi. Không một ai níu kéo.
Một tuần sau, anh đến gặp tôi, xin lỗi rối rít, bảo là hiểu lầm, là mẹ anh sai, là anh hối hận.
Tôi hỏi: “Nếu em không nói, liệu anh có dám đứng ra bảo vệ em không?”
Anh im lặng.
Tôi gửi đơn ra tòa. Ly hôn. Chấm hết.
Một tháng sau, giấy tờ nhà được chuyển về tên tôi. Bởi lẽ, tôi có đủ bằng chứng: sao kê ngân hàng, hợp đồng vay tiền, email trao đổi lúc mua nhà. Mọi thứ.
Họ hàng anh bàng hoàng. Mẹ anh thì ngất lên ngất xuống vì sốc. Còn tôi – người bị xem là “đào mỏ” – lại là chủ thật sự của ngôi nhà đó.
Khi tôi rao bán căn nhà ấy, có người hỏi: “Cô tiếc không? Công sức mấy năm trời.”
Tôi chỉ cười: “Tôi không tiếc nhà. Tôi chỉ tiếc mình đã yêu sai người.”