“Mồng Một đầu tháng, thằng bé bò lên từ giếng làng – cả làng thay nhau cưu mang 1 tháng, ai ngờ đó lại là…”
Trưa mồng Một, trời tháng bảy nắng như đổ lửa.
Cả làng đang nghỉ trưa thì một tiếng la hét thất thanh vang lên từ đầu giếng làng. Người chạy ra, người tò mò đứng quanh, rồi ai nấy choáng váng khi thấy một thằng bé lấm lem bùn đất, quần áo rách rưới, gầy trơ xương đang bò lồm cồm từ lòng giếng cạn lên.
Nó không nói gì, chỉ đưa mắt ngơ ngác, lặng thinh như câm.
Một bà cụ vội phủ áo che nắng, lũ trẻ thì thì thào:
“Chắc bị bỏ rơi… Tội quá…”
Ngay hôm ấy, ông trưởng thôn họp khẩn, thống nhất mỗi nhà trong làng thay phiên nhau nuôi thằng bé này mỗi ngày. Gọi nó là “thằng Lạc”, vì không ai biết tên thật.
Họ đưa đi khám – bác sĩ bảo nó bị suy dinh dưỡng nặng, tinh thần có phần hoảng loạn. Không giấy tờ. Không dấu vết. Không ai đến tìm.
Mỗi ngày, có nhà nấu cháo, có nhà tắm rửa, có đứa trẻ con chia sẻ đồ chơi. Có người thương quá còn nói:
“Thôi, nhận nó làm con nuôi luôn đi, coi như làm phúc đầu tháng.”
Một tháng trôi qua.
Đến đúng mùng Một tiếp theo, khi dân làng đang chuẩn bị tổ chức lễ “đặt tên” chính thức cho thằng bé thì trưởng thôn gọi mọi người lên nhà văn hóa – mặt căng như dây đàn.
Ông mở điện thoại, chiếu lên tường một clip dài 4 phút 12 giây trích từ camera gắn trước chùa làng.
Cảnh quay lúc 10h đêm, 2 ngày trước thằng bé bò lên từ giếng.
Trong đó, rõ ràng thấy một người đàn ông trung niên, dáng vạm vỡ, dắt thằng bé đến gần giếng – thì thầm dặn gì đó, rồi nhấc bổng nó đặt xuống lòng giếng cạn. Xong quay lưng đi thẳng, không quay lại.
Mọi người chết sững.
Và rồi, cú sốc thứ hai: người đàn ông đó không ai khác chính là… con trai trưởng của cụ Hòa – một gia đình giàu có nhất nhì vùng này.
Ông ta chính là chủ một chuỗi TikTok chuyên “làm video nhân văn” – giúp người vô gia cư, nuôi trẻ lạc, cứu người bị bỏ rơi.
Clip thằng bé “bò từ giếng lên” đã được quay từ hai góc khác nhau, cắt ghép, dựng nhạc cảm động và đang lan truyền khắp mạng xã hội, thu về hơn 5 triệu lượt xem và hàng chục nghìn lượt quyên góp cho “quỹ từ thiện cứu trẻ em bị bỏ rơi”.
Cả làng bẽ bàng. Căm phẫn. Bị lợi dụng.
Một bác lớn tuổi đập bàn:
“Nó biến cả làng thành đạo cụ cho kênh câu view của nó! Thằng bé cũng không phải trẻ lạc, mà là cháu họ bên vợ nó!”
Mọi người nhao nhao:
“Thế là bao nhiêu ngày cơm gạo của mình – là để nó quay clip lấy nước mắt thiên hạ à?”
“Thế là chúng ta không cưu mang ai cả – mà chỉ đang bị diễn trước ống kính?”
Chiều hôm đó, thằng bé được người nhà lặng lẽ đưa đi, không ai dám nhìn vào mắt nhau. Họ cảm thấy xấu hổ không phải vì bị lừa, mà vì đã từng tin rằng mình đang làm điều tử tế.
Tối hôm đó, Facebook của người đàn ông kia bị dân mạng truy ra, clip bị bóc phốt là dàn dựng. Những người từng gửi tiền quyên góp ào ào đòi lại.
Ông ta chỉ để lại một dòng trạng thái cuối cùng:
“Tôi chỉ muốn tạo hiệu ứng tích cực. Nhưng có lẽ tôi chọn sai cách…”
Từ đó, cái giếng làng bị bịt kín.
Và mỗi khi ai nhắc tới chuyện “giúp người”, lại có người thì thầm:
“Giúp cũng phải biết mình đang giúp ai… Kẻo lại bị biến thành diễn viên không lương trong một vở kịch dơ bẩn.”