Ông lão ngh//èo vào bệnh viện sang trọng bị lễ tân c//oi th//ường, 30 phút sau cả bệnh viện rơi vào tình trạng b//áo đ//ộng…
Sáng sớm, ông lão khoảng bảy mươi tuổi bước vào bệnh viện tư lớn nhất thành phố. Mưa lất phất rơi trên mái tóc bạc phơ, chiếc áo sơ mi cũ đã ướt đẫm, dính vào thân người gầy guộc. Ông đi khập khiễng, tay run run cầm sổ khám bệnh cũ mèm, giấy tờ lòi cả ra ngoài mép túi ni-lông.
Cô lễ tân ngồi bên trong quầy, đang mải soi móng tay mới làm, liếc nhìn ông rồi nhăn mặt:
– Bác cần gì?
– Cô… cho tôi đăng ký khám… tim, tôi thấy… khó thở quá.
Nghe giọng ông thều thào, cô lễ tân khẽ nhếch mép, cười khẩy:
– Bệnh viện mình không nhận bảo hiểm y tế. Phí khám ban đầu 1 triệu, chưa kể các xét nghiệm. Bác có chắc là bác đủ khả năng chi trả không? Nếu không thì bác ra bệnh viện công đi, chứ ngồi đây chiếm ghế làm gì.
Ông lão cúi đầu, tay run lên vì xấu hổ, móc trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, đếm đi đếm lại, môi mấp máy không thành tiếng. Người xung quanh nhìn ông bằng ánh mắt thương hại xen lẫn khó chịu. Không ai muốn một ông già rách rưới ngồi giữa sảnh bệnh viện sang trọng, nơi họ đang mặc đồ thơm phức và xách túi hàng hiệu.
– Bác tránh sang một bên cho khách khác đăng ký, bác đứng đây cản lối – cô lễ tân gắt.
Ông lão lặng lẽ đi về phía dãy ghế chờ. Ông ngồi phịch xuống, đưa tay lên ngực, nhắm mắt thở hắt ra, khuôn mặt nhăn nhúm vì mệt. Không ai để ý. Mọi người chỉ nghĩ ông yếu sức vì đói, hoặc không đủ tiền nên lủi thủi bỏ đi.
Mười phút sau, người bảo vệ tiến tới khều nhẹ vai ông:
– Bác ơi, nếu không khám thì ra ngoài ngồi, trong này đông lắm.
Ông lão không trả lời. Đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay vẫn giữ chặt trước ngực. Bảo vệ lay mạnh hơn, giật mình thấy người ông lạnh toát, mồ hôi túa ra.
– Bác ơi! Bác tỉnh dậy đi!
Tiếng hô hoán vang lên. Cô lễ tân tái mặt. Một bác sĩ gần đó lao tới, đặt hai ngón tay lên cổ ông rồi hét lớn:
– Gọi hỗ trợ khẩn cấp! Bệnh nhân gặp vấn đề nghiêm trọng! Nhanh lên!
Toàn bộ bệnh viện rơi vào hỗn loạn. Loa phát thanh vang lên liên tục:
– Tất cả kíp cấp cứu tim mạch khẩn trương đến sảnh chính tầng 1!
Hơn mười nhân viên y tế lao ra với cáng, máy thở, bình oxy. Khách đang chờ khám dạt sang hai bên, ai cũng hốt hoảng nhìn ông lão đang được các bác sĩ sơ cứu. Đôi dép nhựa rách của ông văng sang một bên, chiếc quần sờn gối lấm lem nước mưa.
– Lễ tân, sao bệnh nhân ngồi đây mà không làm hồ sơ nhập viện? – bác sĩ trưởng quát.
Cô gái tái mét, ấp úng:
– Dạ… dạ… ông ấy không có tiền… em nghĩ…
– Nghĩ cái gì? Đây là bệnh nhân nguy kịch, chỉ cần chậm vài phút là không cứu kịp! – giọng bác sĩ lạc đi vì tức giận.
Kíp trực dồn dập hỗ trợ. Cả sảnh bệnh viện căng thẳng đến ngạt thở. Trong cơn hoảng loạn, ai cũng thầm cầu nguyện ông lão qua khỏi. Mười phút sau, tiếng máy monitor vang lên những nhịp tim yếu ớt. Tất cả vỡ òa.
Ông lão được chuyển gấp vào phòng hồi sức. Trước khi cánh cửa khép lại, bác sĩ trưởng quay lại, nhìn lễ tân bằng ánh mắt đầy phẫn nộ:
– Nếu ông ấy xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn bệnh viện sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Cô gái gục đầu, nước mắt rơi lã chã. Khách đang đứng xung quanh cũng cúi mặt. Không ai nghĩ rằng, chỉ ba mươi phút trước, họ còn nhìn ông bằng ánh mắt coi thường.
Một tiếng sau, bác sĩ trưởng bước ra thông báo:
– Ông ấy đã ổn định trở lại. Nhưng ông không có người thân, trên người chỉ có thẻ căn cước và số điện thoại của trại dưỡng lão. Chúng tôi sẽ liên hệ để người chăm sóc tới đón.
Cả sảnh bệnh viện im lặng. Cô lễ tân vẫn chưa ngừng khóc. Trong đầu cô vang lên hình ảnh người cha già ở quê cũng khắc khổ y như ông, mỗi lần gọi lên chỉ hỏi duy nhất một câu: “Con có khỏe không?”.
Hôm đó, toàn bộ nhân viên bệnh viện đều được bác sĩ trưởng họp gấp. Ông nói chỉ một câu, nhưng như khắc sâu vào tim mọi người:
– Chúng ta làm nghề y, hãy nhớ bệnh nhân vào đây là để được chữa trị, không phải để bị đánh giá giàu hay nghèo.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Nhưng trong lòng mỗi người hôm ấy, có một cơn bão lớn thực sự cuộn lên – cơn bão mang tên lương tâm.