Hải Lan và Hạ Tần – một cặp vợ chồng trẻ, chọn cuộc sống ở thành phố để theo đuổi giấc mơ riêng. Cả hai làm việc chăm chỉ, tiết kiệm từng đồng cho tương lai, chấp nhận sống trong một căn phòng trọ chật hẹp chỉ vỏn vẹn 15m2. Căn phòng nhỏ với một góc bếp, một chiếc giường đôi, và vài món đồ cơ bản đủ để họ xoay xở. Không gian tuy chật, nhưng với hai người, nó là tổ ấm tạm thời, là nơi họ xây đắp hy vọng cho những ngày tốt đẹp hơn.
Họ chưa muốn có con, phần vì kinh tế chưa vững, phần vì muốn dành thời gian tập trung cho sự nghiệp. Mỗi ngày, cả hai rời nhà từ sáng sớm, trở về khi trời đã tối mịt, nên căn phòng nhỏ bé ấy chẳng mấy khi khiến họ cảm thấy bất tiện. Nhưng cuộc sống vốn không đơn giản như những kế hoạch được vạch sẵn.
Một ngày nọ, mẹ của Hải Lan – bà Thanh – vì lý do sức khỏe, phải rời quê để lên thành phố ở cùng vợ chồng cô. Biến cố này không chỉ làm đảo lộn nhịp sống của đôi vợ chồng trẻ mà còn mang đến những tình huống dở khóc dở cười, và cả những mâu thuẫn âm thầm.
Căn phòng 15m2 giờ đây trở thành nơi sinh hoạt của ba người. Mọi thứ bắt đầu trở nên chật chội hơn bao giờ hết. Góc bếp nhỏ xíu, nơi bà Thanh chuẩn bị bữa ăn, nằm ngay cạnh nhà tắm – không gian duy nhất mang tính riêng tư trong căn phòng. Hải Lan vốn quen với tính mẹ, nên cô dễ dàng thích nghi. Nhưng với Hạ Tần, mọi chuyện lại khác.
Hạ Tần là một người đàn ông kín đáo, ít nói, đặc biệt khi ở bên mẹ vợ. Anh luôn cố gắng giữ hòa khí, nhưng những tình huống khó xử liên tục xảy ra. Mỗi lần anh đang tắm, đang sử dụng nhà vệ sinh, hay thậm chí chỉ vừa bước vào đó, tiếng gõ cửa của bà Thanh lại vang lên. “Tần ơi, lấy hộ mẹ ít nước để nấu cơm!” hoặc “Tần, mẹ cần cái rổ trong đó để rửa rau!”. Những yêu cầu tưởng chừng vô hại, nhưng với Hạ Tần, chúng khiến anh rơi vào trạng thái ngượng ngùng tột độ.
Có lần, khi Hạ Tần đang tắm, bà Thanh gõ cửa liên tục, nhờ anh lấy nước đổ vào nồi. Anh vội vàng quấn khăn, mở cửa đưa vội xô nước, chỉ mong nhanh chóng kết thúc tình huống. Nhưng những lần như thế cứ lặp lại, không chỉ một mà rất nhiều lần. Là con rể, Hạ Tần không dám lên tiếng phàn nàn trực tiếp với mẹ vợ. Anh chỉ biết chia sẻ với Hải Lan vào những đêm khuya, khi bà Thanh đã ngủ. “Anh không chịu nổi nữa. Anh đang tắm mà mẹ cứ gõ cửa. Anh biết mẹ không cố ý, nhưng anh thật sự khó xử lắm.”
Hải Lan thương chồng, nhưng cô cũng không biết phải làm sao. Với cô, mẹ chỉ đang cố gắng chăm lo cho gia đình theo cách của bà. Bà Thanh vốn là người phụ nữ quê mùa, quen với nhịp sống thoải mái ở quê, nơi không gian rộng rãi và mọi người sống gần gũi. Bà không nhận ra những hành động vô tư của mình lại khiến con rể bối rối.
Một buổi tối, khi cả ba đang ăn cơm, Hạ Tần vô tình làm rơi chiếc đũa. Anh cúi xuống nhặt, và trong khoảnh khắc ấy, Hải Lan nhận ra sự căng thẳng trên gương mặt chồng. Cô quyết định phải làm gì đó để hóa giải tình hình. Sau bữa ăn, cô khéo léo nói với mẹ: “Mẹ ơi, con thấy phòng mình nhỏ, mà nhà tắm lại ngay cạnh bếp. Hay là từ giờ mẹ để con lo chuyện nấu nướng, mẹ chỉ cần nghỉ ngơi thôi, được không?”
Bà Thanh ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu: “Ừ, mẹ cũng thấy bất tiện thật. Mẹ chỉ muốn giúp hai đứa thôi.” Hải Lan cười, nắm tay mẹ: “Con biết mẹ thương tụi con. Nhưng mẹ cứ để con lo, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Từ hôm đó, Hải Lan chủ động đảm nhận việc bếp núc. Cô cũng khéo léo sắp xếp lại lịch sinh hoạt trong nhà, đảm bảo Hạ Tần có không gian riêng tư hơn. Dần dần, những tình huống khó xử giảm bớt. Hạ Tần cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù anh vẫn giữ thói quen đóng cửa thật chặt mỗi khi vào nhà tắm.
Căn phòng 15m2 vẫn chật chội, nhưng nó trở thành nơi mà cả ba người học cách thấu hiểu và nhường nhịn lẫn nhau. Hải Lan nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn, dù không gian có nhỏ hẹp, chỉ cần có sự sẻ chia, mọi thứ đều có thể được giải quyết. Và Hạ Tần, dù đôi lúc vẫn lén lút kiểm tra khóa cửa, đã bắt đầu mỉm cười nhiều hơn khi ngồi ăn cơm cùng mẹ vợ.