×

Trong một buổi chiều mưa giông dữ dội, ông Ba, một lão nông sống lẻ loi ở căn nhà nhỏ ven làng

Trong một buổi chiều mưa giông bão, ông Ba, một lão nông sống lẻ loi ở căn nhà nhỏ ven làng, nghe tiếng gõ cửa sâu. Mở cửa, anh tìm thấy một chàng trai trẻ, áo quần ướt sũng, run run vì lạnh. Chàng trai tự động là Nam, nói mình là người đi đường, bị kẹt giữa cơn bão. Nhìn vẻ mặt chân thành của Nam, ông Ba động lòng, mời cậu vào nhà, cho mượn áo khô và nấu bát cháo nóng. Đêm đó, Nam ngủ trên chiếc chõng tre ở góc nhà, còn ông Ba nằm trên giường, Yên tĩnh nghe tiếng mưa rơi.

Sáng hôm sau, khi Nam đã rời đi từ sớm, ông Ba phát hiện Hộp gỗ dưới sâu giường, nơi ông cửa hàng giữ số tiền tiết kiệm cả đời – gần hai mươi triệu đồng – đã biến mất. Ông lục tung căn nhà, but không tìm thấy dấu vết. Cơn giận lên, ông đấm vào tường, tự hào mình đã quá cả tin. “Thằng ăn trộm! Ta cho nó chỗ chỗ, vậy mà nó trả ơn thế này!” ông lên cao, dù Nam đã đi xa.

Vài ngày sau, ông Ba vẫn chưa nguôi giận. Ông kể chuyện cho hàng xóm, ai cũng trượt đầu tiếc nuối, bảo ông đã lừa lừa đảo. Nhưng hôm nay, có một người lạ xuất hiện trước cổng nhà ông. Đó là một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch sự, tự hào là chủ lá vàng ở thị trấn. Ông ta cầm theo một chiếc túi nhỏ, bên trong là khoảng tiền được lực cẩn thận.

“Ông Ba, tôi đến trả lại tiền của ông,” người đàn ông nói, giọng trầm. “Chàng trai tên Nam đã cầm số tiền này đến Láp tôi, bảo rằng ông cho cậu mượn để chữa bệnh cho mẹ. Nhưng hôm qua, Nam quay lại, biết rõ sự thật rằng cậu ấy lấy tiền của ông. Cậu ấy khóc, nhờ tôi mang tiền về trả, vì cậu ấy không đối mặt với ông.”

Ông Ba chết Yên, tay chạy nhận lại khoảng tiền. Người đàn ông tiếp tục: “Nam kể mẹ cậu ấy bị bệnh nặng, cần gấp thuật toán. Cậu ấy không còn cách nào khác, nên trong lúc tuyệt vọng đã nhận tiền tiền của ông. Sau khi trả viện phí, lương tâm cậu ấy ngày thư giãn. Cậu ấy đã đi làm thuê ngày đêm để gom đủ tiền, quyết định lại lỗi.”

Ông Ba ngồi xuống xuống yên, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Ông nhớ lại ánh mắt chân thành của Nam đêm ấy, nhớ cả câu nói bâng quơ của cậu: “ỗi chưa bao giờ gặp ai tốt như ông.” Hóa ra, đằng sau hành động sai lầm của Nam là một câu chuyện đau lòng. Ông tự hỏi, nếu mình không có hương vàng phán đoán, nếu mình chịu lắng nghe, liệu Nam có phải gánh nặng tội lỗi mà rời đi?

Người đàn ông đưa thêm một trang stub nhỏ, nói rằng Nam nhờ gửi lại. Ông Ba mở ra, chỉ vỏn vài dòng: “băn xin lỗi ông. Cháu không mong ông tha thứ, chỉ mong ông sống khỏe mạnh. Cảm ơn ông đã cho cháu một đêm ấm áp giữa cơn bão. Nam.”

Từ hôm nay, ông Ba thay đổi. Ông không còn kể chuyện về “kẻ cướp” nữa, mà cửa hàng stub giấy của Nam vào hộp gỗ, đặt viền số tiền đã được trả lại. Mỗi lần nhìn thấy, ông lại nhớ đến bài học giảm giá: xin vui lòng có thể có lợi, nhưng sự cảm thông có thể lưu nhớ một người. Ông tĩnh lặng cầu nguyện cho Nam, hy vọng cậu tìm được bình yên sau những lỗi lầm. Và trong lòng ông, cơn giận ngày nào đã hóa thành một nỗi tiếc nuối, xen lẫn niềm tin rằng, ở đâu đó, Nam vẫn đang cố gắng sống tốt để Cải lại sai lầm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News