Tôi và Hưng yêu nhau ba năm trước khi quyết định tổ chức đám cưới. Anh là người đàn ông mà tôi tin tưởng tuyệt đối – chu đáo, hiền lành và luôn ở bên tôi trong mọi biến cố. Chuẩn bị cho lễ cưới, tôi gần như chìm trong hạnh phúc: chọn váy cưới, chụp ảnh, gửi thiệp mời. Vậy mà chỉ còn một tuần nữa là đến ngày trọng đại, mẹ tôi đột ngột kéo tôi vào phòng, gương mặt trắng bệch, mắt đầy lo lắng.
Bà nói chậm rãi nhưng dứt khoát:
— Con nhất định không được cưới Hưng. Hủy đám cưới đi.
Tôi sững sờ, như bị ai đó tạt gáo nước lạnh vào mặt.
— Mẹ… mẹ nói gì vậy? Con và anh ấy đã chuẩn bị hết rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi…
— Con không hiểu chuyện đâu. Nhưng mẹ phải nói ra, vì mẹ không thể để con sống trong một cuộc hôn nhân như thế…
Rồi mẹ mở ngăn tủ, lấy ra một xấp giấy cũ đã úa màu, và một bức ảnh. Bà đưa tôi xem. Trong ảnh là… một người phụ nữ trẻ đang ôm bụng bầu – nhưng người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy, chính là Hưng.
Tôi lắp bắp:
— Đây là ai? Sao lại là anh Hưng? Ảnh này là thế nào?
Mẹ tôi chậm rãi kể:
— Cách đây hơn 20 năm, mẹ từng bị một người đàn ông lừa dối. Mẹ không biết ông ta đã có gia đình. Khi mẹ phát hiện thì mẹ đã mang thai, và ông ta biến mất không để lại dấu vết nào… Đứa bé đó, mẹ không giữ được. Mẹ luôn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại ông ta. Nhưng rồi ngày con đưa Hưng về ra mắt, mẹ lập tức nhận ra – Hưng chính là con trai của người đàn ông năm xưa. Gương mặt anh ta, ánh mắt, cả cái bớt nhỏ ở cổ – y hệt như ông ấy thời trẻ…
Tôi chết lặng.
— Mẹ chắc chứ? Có thể nào mẹ nhầm không? Có thể nào chỉ là trùng hợp?
Mẹ đưa thêm cho tôi một bản giấy tờ – giấy xác nhận huyết thống mà bà đã âm thầm đi xét nghiệm sau lần gặp đầu tiên với Hưng. Kết quả: Hưng chính là anh em cùng cha khác mẹ với tôi.
Trái tim tôi như vỡ vụn. Người tôi yêu, người tôi định gọi là chồng, lại có cùng huyết thống với mình. Một mối quan hệ sai trái mà suýt nữa tôi đã bước vào, không hề hay biết. Tôi không còn đủ sức khóc hay hét. Tôi chỉ ngồi đó, nhìn tấm ảnh và tự hỏi: Nếu mẹ không nói ra… tôi sẽ trở thành ai trong câu chuyện này?
Tối đó, tôi nhắn cho Hưng một tin duy nhất:
“Em xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục được. Hãy hỏi lại bố anh lý do…”
Sau đó, tôi tắt điện thoại. Và suốt những ngày sau, tôi không còn dám nhìn ai, đặc biệt là người đàn ông từng khiến tôi tin vào tình yêu vĩnh cửu.
Ba ngày sau khi tôi hủy hôn, Hưng đến tìm tôi. Anh đứng ngoài cửa, ánh mắt đầy hoang mang và tổn thương.
— Tại sao? – anh hỏi, giọng khàn đặc – Em định biến mất luôn như thế à? Em phải cho anh một lý do chứ.
Tôi đứng phía trong, tay run lên khi cầm tấm ảnh mẹ đưa, cùng bản xét nghiệm ADN. Tôi không muốn mở cửa, không muốn đối diện. Nhưng rồi tôi cũng không thể trốn mãi.
Tôi mở cửa. Nhìn thấy anh, tim tôi đau thắt.
— Anh về hỏi bố anh chưa? – tôi hỏi, giọng khẽ như gió thoảng.
Hưng ngơ ngác, rồi chậm rãi lắc đầu:
— Anh chưa nói chuyện gì với bố cả… Bố anh mất rồi.
Tôi sững sờ.
— Mất… là sao?
— Năm anh 15 tuổi, ông bị tai nạn giao thông qua đời. Mẹ anh nuôi anh một mình từ đó đến giờ.
Cả thế giới trong tôi sụp đổ thêm lần nữa. Người cha đã bỏ mẹ tôi, bỏ đứa con chưa chào đời… đã chết. Mọi câu trả lời tan vào hư vô.
Nhưng tôi vẫn đưa tấm ảnh và giấy xét nghiệm ra. Hưng cầm lấy, mắt anh như đóng băng khi đọc từng dòng chữ. Anh lùi lại, như không tin vào điều mình đang cầm trên tay.
— Không… không thể nào. – Anh lẩm bẩm.
— Mẹ em nói… bố anh chính là người đã bỏ rơi bà ấy. Ông ta là cha ruột của cả hai chúng ta.
Không khí ngưng đọng. Hưng ngồi sụp xuống bậc thềm, tay ôm đầu.
— Em đang nói… chúng ta là… anh em?
Tôi gật đầu, nước mắt lặng lẽ trào ra.
— Cùng cha khác mẹ. Mẹ em đã làm xét nghiệm, anh có thể đi làm lại nếu muốn chắc chắn. Nhưng… đám cưới đó, tình yêu đó… tất cả đều là sai lầm.
Chúng tôi ngồi trong im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, Hưng cất giọng trầm buồn:
— Anh yêu em thật lòng. Nhưng nếu mọi thứ là thật… thì có lẽ… đây là kết thúc rồi.
Tôi gật đầu, không nói được gì. Đúng lúc đó, mẹ tôi đi ra, bà nhìn Hưng, rồi thở dài:
— Mẹ không định phá hủy cuộc đời hai đứa. Nhưng mẹ không thể để con gái mẹ sống trong một sai lầm.
Hưng rời đi sau đó, mang theo nỗi đau mà không lời nào xoa dịu được. Còn tôi, mất cả người yêu, mất cả niềm tin, chỉ biết giam mình trong phòng nhiều tuần liền.
Nhưng trong một lần dọn dẹp, tôi tìm thấy một lá thư mẹ cất dưới đáy rương. Là thư của người đàn ông năm xưa gửi cho mẹ – ông viết rằng ông đã biết mình sắp chết vì căn bệnh hiểm nghèo, rằng ông xin lỗi vì đã khiến mẹ tôi khổ, và rằng… ông không biết mình đã để lại một đứa con nữa trên đời.
Tôi cầm lá thư, nước mắt chảy dài. Trong một khoảnh khắc, tôi ước gì mọi chuyện chỉ là ác mộng. Nhưng đó là sự thật. Một sự thật không ai có thể xóa bỏ.
Kể từ ngày đó, tôi không còn tin vào cái gọi là “định mệnh”. Vì có những định mệnh… chỉ để chia cắt, không phải để đưa ta đến với hạnh phúc.
Ask ChatGPT