×
×

Phát hiện chồng có con riêng với đồng nghiệp khi đi đăng ký học mẫu giáo cho con, tôi tức tốc báo CA chuyện nhà bị mất tr:ộm

Tôi đứng lặng trước cửa Phòng Giáo dục quận. Trời mùa hè oi ả, mùi nhựa nóng và bụi đường như hòa lẫn vào mạch máu. Trên tay tôi là giấy khai sinh của con trai vừa tròn 3 tuổi kèm bộ hồ sơ xin nhập học mẫu giáo.

Tôi tưởng mình chỉ đến nộp hồ sơ như bao bà mẹ khác. Không ngờ, cái giây phút nhìn thấy cuốn sổ hộ khẩu nhà mình nằm gọn trong tay người đàn bà ấy – Hương, nữ đồng nghiệp của chồng – lại là giây phút một nhát dao xoáy thẳng vào tim tôi, không cần máu mà vẫn đau đến ngạt thở.

Hương không nhìn thấy tôi. Cô ta đang lúi húi trình bày giấy tờ với cán bộ tuyển sinh. Bên cạnh là một bé gái khoảng ba tuổi, lanh lợi và xinh xắn. Tấm bảng tên trước mặt ghi rõ: “Lăng Kỳ Kỳ”.

Tôi rút điện thoại, nhắn cho chồng một tin:
“Chúc mừng anh, bác sĩ Lăng. Bao giờ làm đám cưới lại thế? Đón cả mẹ con người mới về nhà mà không thèm nói với tôi một lời?”

Chỉ vài phút sau, anh ta gửi lại một đoạn ghi âm ngắn ngủi, giọng vội vã xen lẫn tiếng monitor phòng mổ:
“Vợ ơi, suất học đó con mình đâu cần, bỏ thì phí, để Kỳ Kỳ học coi như tích đức. Anh đang phẫu thuật, chuyện này nói sau nhé.”

Tôi mỉm cười. Không phải là nụ cười. Mà là một nỗi chua xót đang lên men trong cuống họng.

Tôi nhắn lại, ngắn gọn:
“Cho anh mười phút, bảo cô ta đem sổ hộ khẩu về.”

Tin nhắn báo “Đã đọc”. Không một lời hồi âm.

Năm phút sau, tôi đến công an phường, báo mất trộm giấy tờ nhà. Cùng lúc, tôi làm đơn xin cấp lại sổ hộ khẩu mới. Và khi nhân viên hỏi tôi có muốn thay đổi thông tin gì không, tôi chỉ gật đầu:
“Tôi muốn con trai tôi mang họ mẹ.”


Một tuần sau, công an gửi giấy mời chồng tôi đến làm việc. Tội danh: Giả mạo giấy tờ, xâm nhập hộ khẩu trái phép.

Anh ngồi đó, trong căn phòng trắng toát với quạt trần quay kẽo kẹt. Mặt anh tái đi khi nghe điều tra viên hỏi:
“Anh xác nhận đã tự ý bổ sung người vào sổ hộ khẩu do vợ anh đứng tên?”

Anh ngập ngừng, rồi nói:
“Không… Không tự ý. Tôi… tôi chỉ làm giúp. Vợ tôi bảo giúp cô Hương một chút vì cô ấy là mẹ đơn thân, con gái sắp đến tuổi đi học. Tôi tưởng vợ đồng ý…”

Tôi chết lặng.

Tôi chưa từng nói câu đó.

Tôi cũng chưa từng cho phép bất kỳ ai mở két sắt trong phòng làm việc của tôi – nơi cất giấy tờ nhà, sổ đỏ, hộ khẩu, và tất cả những thứ đời người gọi là “gốc gác”.

Điều tra viên hỏi tiếp:
“Chị có giao chìa khóa nhà cho ai thời gian gần đây không?”

Tôi gật đầu.
“Có. Em trai tôi. Khi tôi nhập viện sinh.”


Khi trích xuất camera an ninh trong nhà, hình ảnh hiện lên mờ nhòe. Một người đàn ông cao gầy, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, bước vào phòng làm việc của tôi, mở két sắt bằng thao tác rất thành thạo.

Tôi nhận ra dáng đi đó.

Là em trai tôi – Nam.

Hắn thừa nhận đã lấy giấy tờ, đưa cho Hương. Cô ta trả công bằng một khoản tiền mặt – đủ để hắn trả nợ cờ bạc. Ảnh chụp Hương ở Phòng Giáo dục cũng do hắn gửi cho tôi – nhằm “đổ thêm dầu vào lửa”.


Tôi trở về nhà trong im lặng.

Chồng tôi vẫn không nói gì. Anh đứng ở ban công, ánh đèn đường đổ bóng người thành vệt mờ run rẩy trên sàn gạch.

Tôi đặt tờ giấy khai sinh mới của con lên bàn, tên mới lặng lẽ nổi bật ở phần cuối:
“Trần Khánh An” – không còn mang họ anh nữa.

Tôi không khóc. Tôi cũng không gào lên hay chất vấn. Tôi chỉ nói:
“Em tưởng người lạ sẽ xuất hiện từ bên ngoài. Không ngờ, lại từ chính trong gia đình mình.”

Chồng tôi quay lại, mắt đỏ hoe:
“Anh xin lỗi… Nhưng anh không phản bội em. Anh chỉ quá tin người.”

Tôi mím môi. Có lẽ đúng. Anh không ngoại tình.

Chỉ là… trong cái nhà này, có quá nhiều người “tin nhầm”.


Một năm sau, tôi dọn ra ngoài, thuê một căn hộ nhỏ cho hai mẹ con. Không ly hôn. Nhưng tôi cũng không còn là người vợ như trước. Lăng Hạc Kim vẫn chu cấp đầy đủ, vẫn đến thăm con, vẫn hỏi han – nhưng ranh giới giữa chúng tôi đã trở nên rõ ràng như sợi chỉ cắt từ một vết thương: không rách hoàn toàn, nhưng đau từng nhịp thở.

Và tôi hiểu ra – đôi khi sự phản bội không cần đến giường chiếu, chỉ cần một khoảnh khắc ai đó đem lòng tốt của mình cho người không xứng đáng.


Hộ khẩu mới. Họ mới. Đời mới.
Chỉ có ký ức là cũ – và dai như sợi dây thừng vẫn chưa dứt hẳn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News