×
×

Ra mắt nhà bạn gái mà đi xe máy bị mẹ bạn gái b:ĩu môi khi:nh ra mặt rồi tuyên bố thẳng: “Nhà tôi con gái không thiếu người theo. Có người còn vừa tặng xe SH, vừa đưa đi du lịch Nhật Bản cơ mà”

Tôi nhớ rõ cái ngày định mệnh ấy — ngày tôi đến ra mắt nhà bạn gái. Cô ấy bảo mẹ là người hơi khó tính nhưng thương con, chỉ cần tôi chân thành là được. Tôi cũng tự nhủ, miễn mình tử tế, thì có gì đâu phải lo. Tôi không có ô tô, chỉ có con xe máy Wave tàu cà tàng, nhưng tôi rửa sạch bóng, mặc áo sơ mi trắng, xịt chút nước hoa, mang theo một giỏ trái cây tử tế. Tự tin, tử tế, vậy là đủ. Tôi nghĩ thế.

Nhưng mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo… ngay khi tôi dựng chân chống xe trước cổng nhà cô ấy.

Cổng sắt mở ra, mẹ cô ấy đứng đó — dáng người sang trọng, váy lụa mềm, móng tay đỏ thẫm. Bà chưa nói gì, chỉ liếc nhìn con xe máy của tôi, rồi bĩu môi rõ ràng như thể tôi vừa cưỡi… xe bò đến nhà bà.

Tôi bước lại chào lễ phép:

– Cháu chào bác ạ, hôm nay được đến chơi nhà bác, cháu rất vui…

Bà không đáp, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi quay người nói vọng vào trong nhà:

– Con ơi, bạn con đến rồi đấy. Đi xe… máy.

Cái cách bà nhấn vào hai chữ “xe máy” như thể vừa nghe ai bảo tôi là thằng trộm mới ra trại. Tôi nghe rõ tiếng cô ấy trong bếp, gượng gạo:

– Dạ vâng, con ra ngay.

Tôi ngồi trong phòng khách mà không dám thở mạnh. Bà mẹ vẫn ngồi đối diện, rót trà, nhưng mỗi lần tôi mở miệng định nói gì đó, bà lại đảo mắt, hoặc nhìn điện thoại, hoặc thở dài nhẹ như gió thoảng. Nhưng đầy ý tứ.

Rồi bà nói, giọng chua chát:

– Thời buổi này trai trẻ đi đâu cũng nên có cái gì cho ra tấm ra món. Nhà tôi con gái không thiếu người theo. Có người còn vừa tặng xe SH, vừa đưa đi du lịch Nhật Bản cơ mà.

Tôi cười trừ, tay siết chặt cái ly trà nóng. Lòng vừa tức, vừa buồn.

Cô ấy bước ra, thấy không khí căng như dây đàn. Ánh mắt cô luống cuống, miệng nói chuyện xòa, cố xua đi sự căng thẳng. Nhưng mẹ cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy: kiêu kỳ, khinh khỉnh, lạnh tanh.

Tôi không trách bà. Có lẽ bà lo cho con gái. Nhưng tôi không thể không đau, khi giá trị của một con người bị quy về một chiếc xe máy.

Ra về, tôi nghe bà nói nhỏ, đủ để tôi nghe thấy:

– Khéo còn phải đèo nhau đi mượn tiền cưới.

Gió tạt vào mặt tôi khi chạy xe về, nhưng không lạnh bằng ánh mắt bĩu môi của bà hôm đó.
Tôi yêu cô ấy thật lòng. Nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông… cũng không rẻ đến mức phải quỳ gối trước một cái nhìn khinh miệt.

Tối đó, tôi nhắn cho cô một tin:
“Tớ xin lỗi. Tớ không đủ xe, đủ tiền. Nhưng tớ nghĩ tớ xứng đáng có một cuộc gặp mà không bị khinh ra mặt.”

Tin nhắn “đã xem”. Nhưng không có hồi âm.
Chắc thế cũng là kết thúc rồi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongthap247.com - © 2025 News