Ở một biệt thự sang trọng giữa lòng Hà Nội, bà Thúy – giám đốc một tập đoàn bất động sản lớn, đang điên tiết khi nghe con gái út thông báo sẽ lấy chồng. Không phải người trong giới kinh doanh, cũng không phải con trai quan chức… mà là một thầy giáo dạy cấp hai ở vùng núi Tây Bắc.
“Miền núi à? Nghèo kiết xác ra còn đòi lấy con gái bà này? Cô tưởng mình đi làm từ thiện à?” – bà Thúy gằn giọng, tay bóp chặt ly rượu vang.
Nhưng Yến – cô con gái được cưng chiều từ bé – không nhún nhường. “Anh ấy tốt, anh ấy dạy học cho trẻ em nghèo, tử tế và yêu con thật lòng. Con không cần biệt thự hay xe sang. Con muốn một mái ấm.”
Bà Thúy gần như ngất xỉu vì tức. Nhưng rồi, sau nhiều lần cấm cản bất thành, bà đành nhượng bộ – với một điều kiện: “Mang nó về đây ra mắt. Xem thử cái thứ ‘chuột đồng’ ấy có dám chui vào chĩnh gạo nhà này không!”
Ngày ra mắt.
Ngôi biệt thự bỗng trở nên ngột ngạt lạ thường.
Nam – chàng rể tương lai – mặc sơ mi trắng, quần âu đã phai màu, tay cầm giỏ quà quê: bánh nếp, mận rừng, và hũ mật ong anh tự tay quay. Cậu lễ phép chào hỏi, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.
Bà Thúy ngồi bắt chéo chân, liếc nhìn như soi kính hiển vi. Ông Lâm – chồng bà – chỉ ngồi lặng lẽ uống trà, thi thoảng liếc con gái rồi thở dài.
“Ở quê các anh, có biết dùng dao ăn nĩa không? Có biết uống vang trắng với cá hay vang đỏ với thịt bò?” – bà Thúy cười nhếch mép.
Nam vẫn mỉm cười, gật đầu. “Cháu không sành rượu, nhưng biết quý trọng bữa cơm gia đình. Dù chỉ là bát mèn mén hay củ sắn luộc, miễn là có người mình thương ngồi cùng, đều là tiệc lớn.”
Bà Thúy xì một tiếng. “Thế mà cũng dám mơ lấy con gái tôi? Cả cái huyện miền núi đó chắc không đủ tiền mua một chiếc túi của nó đâu.”
Yến siết chặt tay người yêu, mắt rưng rưng.
Đỉnh điểm là lúc mẹ Nam – một người phụ nữ chân chất, da sạm nắng, mang chiếc áo cũ – bước vào với nụ cười thật thà: “Dạ, em chào bác ạ. Em có chút măng khô với nấm hương rừng, tự tay em phơi.”
Bà Thúy nheo mắt, không buồn đứng dậy: “À, thông gia đây hả? Lần đầu gặp mà mang toàn đồ rừng rú. Cũng phải, lấy được con gái tôi chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo mà.”
Không khí sững lại. Yến đứng bật dậy, giọng run lên: “Mẹ thôi đi! Gạo nhà mình là gạo đánh đổi bằng việc xa bố mỗi tháng vì mẹ bận họp, gạo chất đầy phòng nhưng lạnh như băng! Còn anh ấy… cho con thấy thế nào là yêu thương thật sự.”
Nam vẫn im lặng, nắm tay Yến, mắt không giận dữ mà chỉ buồn.
Ông Lâm đặt chén trà xuống, lần đầu lên tiếng: “Thúy, em nên nhớ, em cũng từ quê lên thành phố. Anh còn nhớ ngày đầu về ra mắt nhà em, bố em chỉ có một con gà tre. Em đã từng là cô gái vì tình yêu mà dám cãi cả nhà. Giờ em lại trở thành người mà em từng ghét nhất.”
Căn phòng im phăng phắc. Bà Thúy lặng người. Mắt bà đỏ hoe.
Sau giây phút căng thẳng, bà quay sang Nam, giọng không còn gay gắt nữa: “…Cậu có thể không giàu, nhưng nếu dám vì con bé mà vượt qua được bà mẹ vợ khó tính này… thì tôi công nhận cậu là người đàn ông có bản lĩnh.”
Nam gật đầu. “Cháu không có nhiều, nhưng cháu hứa sẽ yêu Yến suốt đời, như bà từng yêu chú vậy.”
Bà Thúy nhìn chàng trai trước mặt – ánh mắt hiền lành, bàn tay chai sạn, nhưng trái tim thì rắn rỏi – và biết rằng, có lẽ chuột lần này không chỉ sa vào chĩnh gạo, mà là sa vào một trái tim biết yêu thương thật sự.