Gặp lại mối tình đầu
Tôi lê bước vào bệnh viện, cái mùi sát trùng quen thuộc xộc vào mũi. Một tháng kể từ ngày chia tay Minh Anh, tôi vẫn chưa thoát khỏi cái cảm giác trống rỗng. Hôm nay, tôi đến khoa sản để thăm em gái, vừa sinh đứa con đầu lòng. Cứ nghĩ sẽ là một ngày bình thường, nhưng đời luôn biết cách làm mình bất ngờ.
Trong hành lang đông đúc, tôi chợt khựng lại. Đằng kia, gần quầy tiếp tân, là Hương – mối tình đầu của tôi. Cô ấy vẫn như xưa, mái tóc đen dài, nụ cười dịu dàng, nhưng có gì đó khác lạ. Cô đang đứng, một tay ôm bụng, tay kia cầm phiếu khám. Bụng cô nhô lên rõ ràng, chắc phải mang thai được bảy, tám tháng. Tim tôi như thắt lại. Hương – người con gái tôi từng yêu hơn tất cả, giờ đang chuẩn bị làm mẹ.
Tôi hít một hơi sâu, bước tới. “Hương, lâu quá không gặp.” Giọng tôi hơi run, không biết vì bất ngờ hay vì cảm xúc cũ ùa về.
Cô ngẩng lên, đôi mắt mở to, rồi nở nụ cười. “Hải? Trời ơi, sao lại gặp ở đây?” Cô cười, nhưng tôi thấy một tia gì đó thoáng qua, như lo lắng.
Chúng tôi nói vài câu xã giao. Tôi hỏi thăm về cuộc sống của cô, còn cô hỏi về công việc của tôi. Nhưng đầu tôi cứ ong ong. Hương mang thai. Cô ấy đã có một gia đình mới. Vậy mà, trong lòng tôi, ký ức về những ngày còn yêu nhau vẫn rõ mồn một. Chúng tôi chia tay vì những lý do ngớ ngẩn của tuổi trẻ – cãi vã, hiểu lầm, và cái tôi to đùng của cả hai. Giờ nhìn cô, tôi không khỏi tự hỏi điều gì đã xảy ra trong những năm qua.
“Hương, em… sắp làm mẹ rồi à?” Tôi cố giữ giọng tự nhiên, nhưng câu hỏi vẫn nghẹn lại.
Cô gật đầu, cười nhẹ. “Ừ, tháng sau sinh rồi. Cậu thì sao? Vẫn ổn chứ?”
Tôi lẩm bẩm gì đó về công việc, về chuyện em gái vừa sinh. Nhưng rồi, tôi không kìm được. “Hương, anh… anh không ngờ gặp lại em thế này. Anh cứ nghĩ…” Tôi bỏ lửng, không biết phải nói gì.
Cô nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng xa cách. “Hải, chuyện cũ qua lâu rồi. Em hạnh phúc với cuộc sống bây giờ. Cậu cũng nên thế, nhé?”
Tôi gật đầu, cố nặn ra một nụ cười. Chúng tôi chia tay, cô bước vào phòng khám, còn tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô. Trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn – tiếc nuối, đau đớn, và cả chút nhẹ nhõm. Có lẽ, tôi đã giữ hình bóng Hương quá lâu, đến mức quên mất rằng cả hai đều đã đi trên những con đường khác.
Tôi quay lại phòng em gái, ôm cháu bé trong tay. Đứa nhỏ ngủ say, chẳng biết gì về những drama của người lớn. Tôi mỉm cười, nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc buông bỏ quá khứ.
Vài tuần sau, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ. “Hải, là Hương đây. Có chuyện muốn nói.” Tôi ngạc nhiên, nhưng đồng ý gặp cô ở một quán cà phê nhỏ.
Hương đến, vẫn với dáng vẻ dịu dàng, nhưng không còn bụng bầu. Cô giải thích rằng cô đã sinh con, một bé gái khỏe mạnh. Tôi chúc mừng, nhưng vẫn thắc mắc tại sao cô muốn gặp.
“Hải, có chuyện em nghĩ cậu nên biết,” cô nói, giọng hơi ngập ngừng. “Hôm ở bệnh viện, em không nói hết. Người em lấy… là anh trai của Minh Anh.”
Tôi sững sờ. Minh Anh – bạn gái cũ của tôi. Hương tiếp tục, “Hồi đó, sau khi mình chia tay, em và anh ấy tình cờ gặp nhau. Rồi… mọi chuyện cứ thế xảy ra. Em không biết cậu và Minh Anh từng yêu nhau cho đến gần đây.”
Tôi ngồi đó, đầu óc quay cuồng. Hóa ra, trong một vòng tròn định mệnh kỳ lạ, mối tình đầu của tôi giờ là chị dâu của bạn gái cũ. Tôi bật cười, không phải vì vui, mà vì đời đúng là một vở kịch đầy bất ngờ. Hương nhìn tôi, lo lắng, nhưng tôi chỉ lắc đầu. “Hương, cảm ơn em đã nói. Chắc chắn là… một cú twist lớn.”
Chúng tôi chia tay lần nữa, nhưng lần này, tôi biết mình thực sự cần khép lại quá khứ. Không chỉ với Hương, mà cả với Minh Anh, và với chính tôi.